” .. gió cuốn hoa trôi về đâu em biết không,mái tóc đêm nay còn dư hương ấm nồng.. khúc hát có khi dở dang…”( Tô Chấn Phong – Hoa Nào Anh Quên)
Hắn ngồi đó,thu mình vào 1 góc nơi quán cafe quen thuộc.. đôi mắt hắn lim dim thả hồn vào giai điệu bài hát đang nghe thật nhẹ nhàng.
Hà nội cuối thu,chiều thứ 7…những cơn gió se lạnh khẽ vi vu trong ánh nắng vàng yếu ớt..
Gạt tàn đầy những tóp thuốc,Nam phả ra những làn khói trắng chầm chậm.. chầm chậm như chính những dòng suy tư đang chạy trong hắn,cảm xúc của hắn lúc này thật hỗn loạn.. buồn ,vui,tiếc nuối,hẫng hụt.. hoài niệm… có những lúc hắn chợt mỉm cười thật nhẹ có khi lại đưa ánh mắt buồn nhìn ra xa, xuyên qua ô kính đã mờ nơi mặt hồ mênh mông trước quán.Có lẽ đã lâu rồi Nam mới có 1 khoảng thời gian riêng tư thế này,hắn tự dành cho mình một khoảng lặng để suy nghĩ về những gì đã qua,những gì thuộc về kỉ niệm mà có lúc hắn tưởng như đã quên lãng …. Nếu như không gặp lại Trâm Anh …( T.A)
Bộp.. bộp..
- Này.. này….
Đang lúi húi sửa em Vespa Super dở chứng bên vệ đường, cái vỗ vai làm hắn giật mình quay lại…
- Hi ku ! có nhớ chị không ? Trâm Anh nè..
Hắn chợt sững lại, nụ cười với chiếc răng khểnh đó vừa quen vừa lạ,đứng tần ngần 1 lúc Nam mới thốt lên được thành lời :
- Chị.. chị thật không.. à.. không phải.. chị đi đâu đấy.. làm sao mà lại .. ô hay nhỉ
Hắn nói cứ như thể bị ngớ ngẩn vậy.Trâm Anh phì cười :
- Phải ,.chị đây,làm gì mà líu hết cả lên thế,không biết trái đất tròn à
- Hiii. – hắn cười
- Lâu lắm mới gặp lại nhỉ,.xem nào.. ừm nhìn cũng ra dáng lắm,giờ lớn hẳn nhìn cũng ngon zai đấy chứ thế đã vợ con gì chưa ?
- Em chưa,.. haizzz buồn lắm,mà cái gì mà “lớn hẳn” đây 24 cái xuân xanh rồi nhé
- Ha ha thì hồi ấy .. với chị chú vẫn còn xanh và non mà. T.A nháy mắt cười đểu
Hắn ngượng ngùng.
- Thế còn chị thì sao,nghe nói lấy chồng trong ấy rồi mà sao giờ lại.. hay là ..
- Là là gì.. ừ đúng đấy,bọn chị vừa chuyển ra ngoài này được hơn 1 năm,chồng chị thuyên chuyển công tác ra ngoài này mà.
- À ra thế. . thôi mình vào kia uống nước rồi nói tiếp ai lại để chị đứng thế này,mà chị đi cùng ai à ? xe chị đâu.
- Chị để bên kia,đang ngồi với mấy đứa bạn thấy cậu đang lúi húi làm cái gì.. thấy quen quen nhưng mãi mới nhận ra.
- Thế đợi em tí rồi cùng vào,chẳng mấy khi có cơ hội ..
- Tiếc quá,chị phải đi luôn,đến giờ đón con bé rồi.. cậu cho chị cái số khi nào rảnh, chị dành hẳn 1 buổi chị em mình tâm sự sau hah…
- Thế cũng được.. không chín không tái .. chín chín không tái…tái chín
- Chị nháy sang đây.. được rồi số chị đây hả .. ok em lưu luôn.
- Thế nhé.. bb
- Chào chị..bb.
Nam lại lúi húi ngồi sửa…nhưng tim hắn có vẻ đã loạn nhịp.
Bạch.. bạch.. bạch… ach acchhh.. em Vespa Super đỏ chót của hắn phả từng làn khói thơm trên đường,cái thói đỏng đảnh của em thật khó chiều.
Thời gian làm con người thay đổi theo năm tháng,Trâm Anh cũng đã khác xưa nhiều,đằm thắm hơn,không còn mái tóc chấm ngang vai như trước ,thay vào đó là một bộ tóc tạo kiểu rất hợp thời…v.vv.. ,hôm nay mình tình cờ gặp lại mối tình đầu à cũng không hẳn,à chị hàng xóm, như thế nghe thật xa lạ.. ừ thì người đầu tiên hắn “yêu”..được xem như đúng cả nghĩa đen lẫn bóng… Nam cứ đi và nghĩ vẩn vơ như vậy,lòng hắn chứa đầy những cảm xúc khó diễn tả….
Ngày cuối thu,trời đã ngả về chiều.. Nam vẫn ngồi đó rít từng điếu thuốc, chầm chậm tua lại khoảng thời gian theo hắn là đẹp đẽ nhất của cuộc đời…
Rồi hắn Pause ..
Và Play ..
Chương 2: Tua lại kí ức
Hắn dừng lại ở khoảng thời gian hắn mới vào lớp 10 được 1 2 tháng gì đấy,thực sự hắn ko thể nhớ rõ..
Nó về nhà,mồ hôi nhễ nhại ướt đẫm chiếc áo đồng phục,chiều nay nó bỏ học cùng thằng bạn c..ứt đi bắn HaflLife,nhìn đồng hồ đáng nhẽ với cái tầm giờ này nó phải ở nhà từ lâu rồi mới đúng.may quá ông già chưa về – nó lẩm bẩm- vứt vội cái cặp sách lên giường Nam thoăn thoắt xuống nhà chuẩn bị bữa cơm chiều,thức ăn thì có sẵn rồi chỉ việc hâm nóng,nấu cơm thì cắm điện bật On cái là xong,nhìn đồng hồ .. nó lẩm nhẩm.. chưa đến 5p.. rồi nó làm bộ 1 mình.. cái mặt vênh lên ra vẻ tự hào lắm.
- Reng.. eeeeeeeeeeeeng
Chuông điện thoại bàn kêu làm nó giật cả mình
- Alo,ai đấy ạ
- Mày đi đâu giờ mới về ? – đầu bên kia giọng ông già nó oang oang
- Đâu con về lâu rồi mà,học xong con về nhà luôn rồi nấu cơm đấy chứ – nó hơi cao giọng ra chiều oan ức lắm,thật ra thì nó biết thừa cái kiểu nói úp sọt của ông già nó rồi.
-.. ừm tối nay bố kh
ông về,con ăn cơm học bài rồi ngủ sớm đi nhé,nhớ khóa cửa dưới cẩn thận.
- Vâng con biết rồi,con chào bố.
Cụp !
Nhà Nam cũng thuộc dạng hoàn cảnh,mẹ nó sang Liên Xô cũ làm ăn từ lúc nó mới 3 tuổi bỏ lại 2 bố con nó với chỉ vài dòng xin lỗi viết vội trên mảnh giấy 5 hào 2 nhàu nát.Bố nó cũng không buồn đi bước nữa,cứ như vậy nuôi nó đến bây giờ.Không hiểu sao Nam cũng không cảm thấy tủi thân lắm,kí ức về mẹ nó là con số 0,tuy rằng có những lúc nó cũng hơi cay cay mũi khi thấy đám bạn nó đứa nào cũng có 1 gia đình đầy đủ.
Nó khấp khởi mừng thầm,lâu lắm bố nó mới lại không về thế này.. chắc lại ngồi khoanh chân với mấy ông bạn,hoặc là ở lại trực đêm.. kệ ! nó cũng không quan tâm lắm.Và vội 2 bát cơm chan nước rau dầm sấu ngon tuyệt,rửa ù vài cái bát ranh..nó lấy quần áo chạy vội vào phòng tắm dội nước ùm ùm..
Vừa tắm nó vừa huýt sáo rồi nó hứng chí hát ông ổng :“ .. tình đơn phương đôi khi thấy em xờ ti lòng anh xao xuyến người ơi hay biết chăng anh đã yêu từ nâu.. hú hú uuuuu..”.. nó mới mắc bệnh ngắm vuốt chẳng là có mấy con bạn cùng lớp khen nó đẹp trai trắng trẻo mà nó .. đẹp trai thật đẹp theo kiểu mán lỳ.. nó đứng soi gương tạo dáng trong phòng vệ sinh,rồi nó gồng mình tạo kiểu giống như lực sĩ Lí Đức – mình cũng có tí cơ bắp đấy chứ hé hé – Nam tự sướng.Làn da nó trắng hồng khỏe khoắn không tì vết,với dáng người cao hơn 1m7 không ốm còm nhòm,ngực hơi nở nang,mông căng,lốp chắc.. ở lớp,nó được gọi là Nam mẫu vì nó mặc quần áo rất chuẩn và đẹp…
So với đám bạn cùng trang lứa có lẽ nhìn nó có vẻ già dặn hơn,cũng đúng thôi từ bé nó đã biết thế nào là sống tự lập,tình cảm của 1 người cha 1 mình nuôi con cũng ko thể nào chăm chút cho nó từng tí 1 được.Tuổi dậy thì đến với Nam khá sớm.. nó bị trớ,bị mộng tinh trong khi bạn nó còn đang nằm mơ tè dầm.
Đi đâu bây giờ nhỉ.. hay ở nhà học bài ..cũng dở .. chẳng mấy khi thôi thì.. nhưng mà mai có bài kiểm tra.. kệ đi,chơi điện tử không vui hơn à.. không được trả có ai trông nhà cả..
Nó đấu tranh tâm lí ghê lắm,vừa suy nghĩ nó vừa dắt xe đạp ra cổng và khóa cửa… tự lúc nào,đạp con cào cào Thống Nhất đã long sòng xọc.. nó bực mình,nếu không phải trường xa nó đã đi bộ rồi,đi con này đến trường mà nó phát ngại nhưng trách ai bây giờ.. con Mini Nhật xịn bố nó mua cho, nó đã tiễn vào hàng cầm đồ để phang lô chơi điện tử từ lâu rồi,đã thế còn về nhà kêu mất xe. Đúng là thắng mất dạy.
Nam phi vèo vèo đến quán điện tử gần nhà,quán lúc này đông nghịt.
- Anh ơi còn máy không ?
- Hết rồi em ơi,lúc khác quay lại
- Bao lâu nữa thì có hả anh
- Sắp rồi,đợi 2 tiếng nữa
- Thế anh giữ máy cho em tí em quay lại – 2 tiếng thì ông giữ lại cho ông nội ông chơi đi,mẹ kiếp – nó chửi lẩm bẩm.
Thời tiết hôm nay thật dễ chịu,không khí mát mẻ trong lành.. nó đạp xe đi lòng vòng với tâm trạng khoan khoái,những con gió nhè nhẹ thổi vào mặt nó rồi luồn qua áo… luồn vào chiếc quần đùi nó đang mặc .. tự nhiên Nam thấy có “ hứng” đến lạ.. đầu nó chợt lóe lên : “ ah đi thuê phim .. đi thuê phim tâm lí hôm nay có mỗi mình ở nhà có thế mà không nghĩ ra. “ đoạn nó quay đầu xe phóng như ăn cướp..
Nó bước vào của hàng cho thuê băng đĩa quen cách nhà nó hơn 2 cây,hôm nay sao mà lắm người thế thật là bực mình.. nó hơi cau có.Anh chủ tên Hùng cười cười :
- Ah thằng em lâu lắm không thấy ra
- Vầng,dao này em bân học quá,có phim gì mới không anh
- Nhiều lắm có mấy phim hành động Mỹ mới ra đấy,chỗ quyển New kia kìa chú lấy mà chọn
Nó không nói gì.. vớ tạm mấy quyển chọn phim tìm 1 góc ngồi xuống,cửa hàng hnay đông khách,Nam đưa mắt nhìn quyển phim tâm lí 1 2 3 mà không dám cầm lên..,có 1 cô chừng hơn 30 tuổi ngồi cạnh đó, nó hơi ngại.. ai lại 1 thằng búng ra sữa đang là học sinh cầm tập phim séc lên chọn.. người ta nhìn vào chẳng ra sao cả.. nghĩ đoạn nó tiến gần đến anh Hùng thầm thì :
- Có tập Playboy mới ra chưa huynh hiii
- È ,ông nhõi ngay từ đầu vào không bảo còn làm trò,có đấy nhưng mà có người đặt rồi.
- Ôi dào,để đấy em mượn mai em trả luôn
- ừm . cũng được nhưng 10 khìn 1 ngày
- làm gì mà kinh thế,5 khìn thôi
- không thì thôi
nó bấm bụng,nhẩm tính.. mai nhịn ăn sáng vậy
- đâu đưa em,10 nghìn thì 10 nghìn
- nhớ mai trả sớm đấy nhé.. đây
Nó giấu vội cái đĩa vào cạp quần đoạn quay đi…
- Nam ! không lo học còn đi thuê đĩa về coi à,mai chị mách bố nhá
Nó hơi giật mình,hóa ra là chị Trâm Anh hàng xóm
- Đâu học xong lâu rồi,thuê về xem giải trí 1 tí bà làm gì mà nhặng lên vậy
Trâm Anh cười cười :
- Đợi chị 1 tí rồi đèo chị về
với,đi bộ ra đây mệt quá
- 10 nghìn – nó mặc cả
Khiếp thật chọn có cái phim mà hơn 15p đồng hồ,lâu quá.. nó sốt ruột gọi với vào
- Lâu thế chị ơi
- Đây,đợi tí xong rồi đây
Trâm Anh nhảy lên sau con xe đạp cà tàng của nó ngồi vắt vẻo,Nam cong mông đạp toát hết mồ hôi.. bố khỉ sao con mụ này hôm nay nặng thế.
- Em thuê phim gì vậy tí về cho chị xem với
- Đâu có đâu,ra toàn phim cũ chẳng thuê nữa – nó chột dạ không biết lúc nãy T.A có thấy nó nhét đĩa vào trong cạp quần không.
- Thế bố em hôm nay không về à mà dám ra ngoài tối thế này
- Vâng
- He he thế tí chị sang nhà em xem nhờ nhé,tivi nhà chị nó bị mất màu rồi xem không thích,có phim ‘’ Ma cây 5 ‘’ xem sợ lắm blah.. blah..
- Vâng – miệng hắn vâng,tai hắn ù đi không còn chú ý nghe T.A lải nhải cái gì ở đằng sau nữa,Toshiba hãm thế không biết.
Trâm Anh là con cô Liên hàng xóm bên cạnh nhà hắn,cô hơn hắn 3 tuổi năm nay đang học ĐH năm thứ nhất,nhà hắn với nhà cô thuộc dạng hàng xóm tắt lửa tối đèn có nhau,có bận hắn ốm bố không ở nhà chăm được liền sang nhờ T.A sang coi giúp.. mua thuốc,mua phở về cho hắn thành ra Nam cũng có tí coi T.A như là chị em trong nhà.Có dạo buổi tối nó sang nhà cô nhờ kèm học mấy môn,có khi 2 chị em lại ngồi cùng nhau xem tivi .. ăn vặt,mẹ T.A thường làm tăng ca mãi tối mịt mới về, có chị có em kể cũng đỡ buồn.. nhưng dạo này T.A đã có người yêu,buổi tối hay đi chơi suốt thành ra 2 đứa cũng không còn thân như trước nữa.
- Éo éo eeeeeeeeooooooooooo…. Eo
Mẹ nó,phim gì mới mở ra mà nhức hết cả tai… giật bắn mình nó lẩm bẩm,T.A lúc này đang ngồi trên trên ghế sofa 2 chân co ro,2 tay bó gối dương mắt dán vào màn hình ra chiều chăm chú lắm.Cái phim của nợ… – nó nghĩ thầm – máu me be bét,toàn máy đốn cây cưa ngang người máu phun phè phè ,tay chân nó lúc này đã nổi hết da gà,tí nữa lại ngủ 1 mình 1 nhà thế mới nhục.Nó không dám xem nữa,nó chẳng sợ gì ngoài việc.. sợ ma.nó quay sang nhìn T.A :
- Khiếp hồn,bà chị xem đi lúc nào xong gọi e dậy khóa cửa.
- ừ . rồi rồi.. đang đoạn hay. Cứ đi ngủ đi..
Nhìn đồng hồ lúc này đã là 9h30 tối rồi mà phim ấy ít cũng phải mất 2 tiếng,nó ngán ngẩm lắc đầu.. mai ông già nó ở nhà thì xem kiểu gì,thế là tốn mất 10 khìn,rồi nó lên giường chợp mắt ngủ giả vờ.
Phụt… mất điện,mọi thứ xung quanh im ắng đến lạ kì,chỉ còn nghe thấy tiếng dế tường kêu .. râm ran
- Đang hay thì lại mất điện.. đét đét – T.A ở ngoài ghế vỗ đùi đầy tiếc nuối
Cô quờ quạng trong bóng tối 1 lúc,lần đường vào trong phòng Nam gọi nó dậy khóa cửa để về.. nó ngủ từ lúc nào rồi,gọi mãi không thưa mà phòng nó thật tối…cô lần được tới mép giường rồi xờ xoạng xem nó nằm đâu.. cô xờ vào cái gì đó cồm cộm nóng nóng… sau lớp quần đùi mỏng
- Ối ! –T.A không giữ được phát ra tiếng,cô xấu hổ.. có 1 luồng lạnh chạy dọc sống lưng.
- Ma ! ma …aaaaaa cứu tôi với … sao tối thế ối giời ơi – Nó giãy nảy,tim đập thình thịch,hét loạn cả lên theo bản năng
- Chị đây chị đây.. mất điện rồi,mày bị dở à ma mẽ gì
- Thế à,thế mà em cứ tưởng.
- Thôi dậy khóa cửa đi chị về đây.Nói đoạn cô lẩn nhanh tìm đường về nhà.
- Ấy sao đi nhanh thế,tối thế này ngã bây giờ.- Nó cũng không hiểu tại sao chị lại đi như ma đuổi thế,chắc xem phim ma giờ tối om thế này… rõ khổ sợ mà còn cứ thích xem cơ.
Trâm Anh mở cửa vào nhà,qua thứ ánh sáng mờ ảo của đêm tối cô tìm ngọn đèn dầu và thắp nó lên,lúc này mẹ cô vẫn chưa về.Thứ ánh sáng leo lét mờ ảo lan tỏa một góc căn nhà,lưng áo cô lúc này đã ướt sũng,cảm giác nơi bàn tay cô hơi run run.. không phải vì vừa xem bộ phim kinh dị vừa rồi,”chỉ là chẳng may thôi đâu có cố tình đâu,chỉ là không may có thế thôi..chắc nó không biết đâu nó đang ngủ mà…” cô tự trấn an mình như vậy,tuy đã có bạn trai,đã từng “yêu” 1 vài lần – (à không đã từng có thì mới đúng vì cô vừa chia tay tên bạn trai đểu giả định chơi trò bắt cá hai tay với cô được ít hôm,nếu vẫn còn yêu thì có lẽ hôm nay cô đã không ở nhà mà đã lang thang với hắn ngoài đường rồi) – nhưng Trâm Anh vẫn có một cảm giác gì đó hơi mới mẻ nhưng cũng đầy tội lỗi,dù sao nó cũng gọi cô bằng chị…, nghĩ lại phút giây đụng chạm tình cờ đó người cô cứ nóng ran lên,cô chợt nhớ những lần cùng tên bạn trai mơn trớn,trao nhau nụ hôn say đắm..của mối tình đầu, Trâm Anh cảm giác nơi quần lót của cô hơi ướt,dinh dính.. Không..không thể nào.. hắn không đáng với cô.. rồi sẽ qua mau thôi.. không thể tin được mình lại nhớ đến hắn vào lúc này.. rồi cái đụng chạm kia lại làm cô liên tưởng linh tinh.. tim cô đập thình thịnh,người cô nóng bừng.. ” Mình phải đi tắm thôi,đi tắm sẽ hết.. ” – T.A vội mang quần áo đi ra bể nước ngoài sân.
Nam nằm trằn trọc không ngủ được,nó quay hết bên này sang bên kia,lúc nằm sấp lúc nằm ngửa..có lúc lại bịt gối lên mặt,nó là vậy cứ đang ngủ mà có ai đánh thức là khó ngủ lại được nhất là cái cảnh mất điện thì nghe tiếng muỗi kêu bên tai vo ve rõ lắm,nó có có cái tật kể cả mùa hè cũng như mùa đông khi ngủ mà không nghe tiếng quạt cây chạy vo vo là nó cũng khó ngủ.. Không khí trong phòng Nam lúc này cũng hơi oi bức,nó bật dậy vơ cái chiếu đã cũ ở góc nhà chạy lên trần nằm hóng mát..
Nó nằm ngửa mặt lên nhìn trời,hôm nay cũng nhiều sao.. thỉnh thoảng nó dõi theo ngôi sao đang đổi ngôi mà thích thú,lâu lắm rồi nó mới được thấy cảnh này.. mất điện nên thứ ánh sáng của thành phố đã không còn có thể át đi tầm nhìn lên bầu trời như mọi khi nữa.. Những cơn gió đêm mát rượi thổi nhẹ qua người nó thật khoan khoái,ánh trăng phủ trên những căn nhà nhấp nhô một thứ ánh sáng mờ ảo… cảnh vật lúc này thật đẹp.. ” mất điện cũng không hẳn là không tốt” Nam tự nhủ như 1 ông cụ non.
- Tách.. tách.. tách .. tách… ach.. ach…..
Tiếng nước chảy tí tách khe khẽ làm Nam chú ý,nó nghe thứ âm thanh vui tai đó một cách chăm chú.. “ hình như ở bên kia,bên nhà chị T.A.. chắc bà ấy giặt quần áo,rõ là dở người mất điện lại đi giặt dũ… chắc là xem “Ma cây” xong tối quá nên sợ kiếm việc làm đây mà.. hé hé mình lại đó nhát ma cho vui… “ Nghĩ là làm,nó bật dậy kiếm vài viên sỏi li ti trên trần nhà,tay lăm lăm định