và càng tuyệt vời hơn lại là cô người yêu bé nhỏ của tôi.Tôi thở dài và ủ rũ ngồi xuống bàn, đầu chả dám ngẩng lên.Uyển Văn vẫn ngồi nhởn nhơ nhìn tôi với vẻ mặt đắc thắng.Kim Anh chắc là cũng thấy,mặt em thoáng chút buồn rồi tiến lại phía chúng tôi,thôi thì đành liều vậy.
_Nè Uyển Văn-tôi nhìn xang Uyển Văn-đây là bé Kim Anh trên trường anh hay nhắc tới nè!
Tôi cố tình nói tên em để nhắc nhở Kim Anh không lẫn lộn sang Hạnh,nếu không tối nay tôi chết chắc.Kim Anh cũng thông minh,cô bé chỉ ngập ngừng một chút rồi quay sang Uyển Văn
Uyển Văn không nói gì,mặt có vẻ đang suy nghĩ.Tôi nói với Kim Anh vài món ăn,cô bé gật đầu cười tươi rồi quầy quả vào bếp.Uyển Văn ngồi bên cạnh nhìn tôi ghê thật,tôi không rõ em đang nghĩ gì trong đầu nữa,thôi thì nói chuyện tâm sự với em một chút chờ Kim Anh mang đồ ra vậy.Uyển Văn cao tay thật,chắc thằng bạn nào của tôi mách lẻo rồi,may mà tôi còn tỉnh táo và Kim Anh không hở chút nào chứ nếu không thì tiêu,phù.Tôi chỉ nói chuyện với em,hạn chế tối đa thể hiện cảm súc vì có lẽ Kim Anh đang đứng đâu đó trong bếp và nhìn ra.Món ăn cũng tới lần này là người khác mang ra,Kim Anh chắc trốn rồi.Uyển Văn chỉ ngồi nhìn chứ không thèm ăn một miếng nào,tôi giục mãi em chỉ cười trừ
_Sao em không ăn?
_Em no rồi!
_Sao hồi nãy bắt anh vào đây?
_Không biết nữa!-Em nhìn tôi cười
_Vậy thì ăn đi
_Ăn khuya mập chết!
_Mập anh ôm mới vừa tay,ốm quá ôm không đã
_Không giỡn-Uyển Văn mắc cỡ nhìn chỗ khác,trông em đáng yêu quá,nhưng chỉ đáng yêu được một chút-À quên nữa! Noel anh rảnh không?
_Có gì không em?
_Đi nhà thờ với em!
_Thôi! anh có biết ai đâu mà vào,kỳ chết!
_Không sao đâu,Chúa sẽ ban phước lành cho anh!
Tôi chả nghĩ ra được cách nào để từ chối nữa,còn hơn tuần nữa là Noel và tôi đã hẹn chở Hạnh đi chơi rồi! cancel cuộc hẹn với Hạnh không khó nhưng làm vậy em sẽ buồn,thật khó nghĩ,không biết mình phải làm gì đây.
_Thôi! em ăn đi,đồ ăn nguội rồi
Đánh trống lảng đôi khi lại là cách duy nhất,nhưng Uyển Văn nào phải con nai vàng ngơ ngác,em là con cáo già chính hiệu(liên tưởng có hơi quá chăng?)
_Tối đó hẹn với con nào?
_Không! nhưng anh sợ tới nhà thờ,lạ chỗ kỳ lắm
_Không đi với con nào thì phải đi với em
_Nhưng hôm đó chùa gần nhà anh cúng,anh phải qua đốt nhang
Tôi chẳng biết là có chùa nào tổ chức cúng vào ngày Noel hay không? lạy trời cho có,lạy trời.Uyển Văn nhìn tôi chăm chăm,chắc em đang lục trong trí nhớ xem trên cõi đời này có cái chùa nào làm lễ cúng ngay ngày sinh nhật Chúa không nữa.
_Thật không?-
Uyển Văn nhìn tôi có vẻ không tin tưởng,mà nếu không tin tưởng thì em sẽ hỏi mẹ tôi,mà nếu hỏi mẹ tôi thì tôi đi bụi luôn,hức.Đành phải nói thật thôi.
_Không? Anh có hẹn với mấy anh phượt đi nhậu!
_Xạo!
_Thiệt
_Sao hồi nãy nói dối em
_Đi nhậu sợ em la!
_Ừ vậy khỏi đi
_1 lần thôi mà em,anh hẹn với mấy ổng lâu rồi
_Ừ! anh mà đi với con nào là chết với tôi
Thoát nạn nhà thờ,nhưng chắc chắn là em sẽ gọi điện,không biết cách nào để tạo hiệu ứng âm thanh bàn nhậu nữa đây? Chúng tôi tính tiền rồi đi ra khỏi quán,trên đường đi em vẫn ôm chặt tôi nhưng thấy sao lạnh gáy quá,đành nắm tay em và nói mấy lời có cánh sến rện một chút.Em có vẻ vui,vòng tay càng siết chặt,nhìn đồng hồ,9h hơn rồi,phải chở em về gấp thôi.Tới đầu hẻm,tôi không dám vào chỉ tần ngần đứng đó,em hiểu chuyện chỉ cười một cái rồi xuống xe đi bộ vào.Trước lúc đi,tôi kéo tay em lại hôn em một cái thật sâu,em nhìn tôi cười,coi chừng hàng xóm em thấy,rồi chạy vào nhà.Tôi quay xe về,lòng chợt nhớ tới Kim Anh,hồi nãy sợ Uyển Văn quá nên cũng chã dám nói gì,không biết cô bé có buồn hay không nữa.Một tin nhắn của cô bé
Anh ác lắm!
Mệt thật,tôi không về nhà nữa,gọi điện và quay xe lại.Tôi còn nhớ là tối đó trời lạnh lắm
phần 22:
Tôi phóng như bay tới quán,Kim Anh vẫn đang làm,không tiện phá rối lắm,tôi chỉ dựng xe trên lề đường đối diện vừa hút thuốc vừa chờ em ra,lâu lâu liếc cái đồng trên tay,thời gian trôi qua chậm thật.gần 10h30,quán sắp nghỉ,chỉ còn 1,2 ông khách đang chuẩn bị kêu tình tiền và mấy người phục vụ tranh thủ xếp lại bàn,Kim Anh cũng bận,em đang lui cui dọn dẹp,thi thoảng nhìn ra phía tôi với vẻ mặt lạnh như tiền.Quán đóng cửa, khi em vừa dắt chiếc xe đạp ra thì tôi liền quăng điếu thuốc và trờ xe tới.Cô bé làm như không quen biết gì tôi ấy,chỉ cắm mặt đạp xe đi thẳng.Trời thật lạnh mà Kim Anh chỉ mặc
ộc chiếc áo sơ mi mỏng lét trên người,tới tôi mà còn lạnh run nữa là,không biết sao Kim Anh chịu nổi nữa.Đành phải giở trò chặn đầu xe mà tôi học được trong mấy phim hành động ba xu của nền điện ảnh nước nhà thôi.
_Anh làm cái trò gì kỳ vậy?
_Chặn đường-Mặt tôi nhìn em lạnh băng
_Tôi la làng đó!
_Cần phụ không? đường vắng lắm,người đẹp cứ thoải mái
_Anh muốn gì đây?
_Ăn cướp!
_Em không giỡn-mặt em có vẻ vui hơn rồi
_Ra chỗ khác nói chuyện!
_Không cần! em bận về trễ chủ nhà đóng cửa
_một chút thôi! khoác cái áo của anh vào,trời lạnh lắm đó
Thế là tôi đi sát rạt Kim Anh kèm em tới một quán cafe nọ,ngồi đó an toàn hơn là ngồi tâm sự ngoài đường, dễ gặp bác sĩ không bảng tên lắm,hì hì.Lúc đầu em vùng vằng không chịu,cứ đòi về,tôi năn nỉ cộng với hăm dọa sẽ ăn vạ trước cửa nhà trọ làm em hoảng quá thì phải? em gật đầu cái rụp rồi im lặng đạp xe theo tôi.Cái áo pilot của tôi em mặc vào trông rộng thùng thình,tôi nhìn em cười, em vừa có gì đó ngồ ngộ,vừa có cái gì đó thật dễ thương.Vào trong quán,một số người nhìn theo,kệ,tôi nắm chặt tay em dẫn vào một bàn kế cửa sổ,ngồi đây cho mát.
_Có gì thì anh nói đi,em phải về sớm!
_Anh có giống Hitler không?
_Không! mà sao anh hỏi vậy?
_Sao em kêu anh ác,ác là ác thế nào hả?
_Em không biết!-Kim Anh kẽ cúi đầu
Hai đứa im lặng nhìn nhau,tôi không biết phải nói gì nữa đây? thật sự tôi đâu muốn thế,chỉ tại Uyển Văn quá quắt thôi! May mà em không làm bậy,nghĩ lại mà sợ thật.Tôi nhìn ra chỗ khác và nói như thể đang nói cho chính bản thân mình nghe vậy.
_Hồi nãy Uyển Văn dẫn anh tới chứ anh cũng không muốn vậy!
_Sao anh không từ chối!-Kim Anh có vẻ giận
_Em nghĩ anh dám sao
Chúng tôi lại ngồi thở dài nhìn nhau không biết phải nói gì,tôi rất sợ Uyển Văn và Kim Anh biết rõ chuyện này.Em hết thở dài thường thượt rồi lại nhìn tôi chép miệng,chắc em cám cảnh giùm cái con người ngày thường trông có vẻ bất cần đời, giờ đây đang ngồi trước mặt em mà mắt vẫn láo liên nhìn xung quanh ,thỉnh thoảng liếc cái điện thoại ra chiều sợ hãi lắm.
_Trời lạnh ghê em ha?
_Ừ
Tôi lặng lẽ nhìn ra đường,thấy hơi buồn thật,không hiểu cảm súc của mình ra sao nữa,còn Kim Anh,em đang ngồi trầm tư chống cằm lâu lâu liếc tôi một cái,chợt tôi nhìn em ,em khẽ cúi đầu để giấu đi nụ cười và vẻ mặt mắc cỡ.Đường phố đêm nay vắng thật,chỉ còn đâu đó một vài chiếc xe đang hối hả phóng vút qua,một cô công nhân vệ sinh nào đấy đang khoan thai quét từng nhát chổi một.Tôi rụt rè nắm nhẹ bàn tay nho nhỏ của em,em không nói gì chỉ nhìn tôi với ánh mắt nửa trách móc nửa cảm thông.
_Mình tìm hiểu nhau một thời gian em nhé!
_Anh không sợ chị Uyển Văn à?-em nhìn tôi trông dữ thật
_Vẫn sợ! Nhưng anh cần một người như em bên cạnh
_Ừ! nhưng bây giờ anh tán em hơi khó đó! -Kim Anh nhìn tôi cười cười-Em biết hết bài của anh rồi
_Vậy là người đẹp đồng ý?-Tôi như nín thở chờ câu trả lời của em
_Anh khờ quá!
Coi như là em đồng ý rồi đấy nhé,lòng tôi cảm thấy lâng lâng và quả tim của tôi như đang reo vang một bài ca hạnh phúc,tôi chỉ muốn nhảy cẫng lên và hét thật to để cho cả quán,à không cả thế giới này biết,có hơi sến một chút chăng? nhưng yêu mà không sến thì đâu phải là yêu.Tôi lóng ngóng nắm tay em thật chặt nhưng một người con trai lần đầu tiên nắm tay một người con gái vậy,em vùng vằng gạt tay tôi ra,mặt có vẻ không vui.
_Sao vậy em?
_Ai biểu anh nắm không chặt!-Em cười tít mắt-mà em đã chịu làm người yêu anh đâu!
Cả người tôi như bay bổng,trái tim tôi đập loạn xạ theo từng lời nói của em.Chợt,tôi thấy mình như một thằng nhóc 16 tuổi mưới bắt đầu yêu với bao nhiêu cảm súc ngô nghê của tuổi học trò,tôi nhớ từng ngày nhễ nhại đạp xe tới trường giữa buổi trưa nắng gắt hay những cơn mưa bất chợt làm ướt nhẹp cả người,ngồi trú trong mái hiên mà tay run cầm cập,hay mỗi sáng đi học ráng nấn ná trước cổng trường để chờ một hình dáng nào đó đi ngang qua,len lén nhìn theo hay giả vờ tiện đường đi chung chỉ để nghe một giọng nói ngọt ngào nào đấy để tối về gác tay lên trán rồi cười một mình.Tất nhiên là tôi làm gì mà dám mơ lâu vậy,ánh mắt của Hạnh và Uyển Văn kéo tuột tôi xuống đất một cái rầm,chợt run người và lấm lét nhìn sang Kim Anh
_Mình giấu kín chuyện này em nhé
_Sao vậy anh?
_Em biết rồi mà còn hỏi đố!
_Ừ! với điều kiện anh chỉ tán tỉnh em thôi! còn chuyện đó thì miễn nhé!
_Anh chỉ cần có vậy! Anh nắm tay em một chút nha!
_Ai là bồ anh mà anh đòi nắm tay
?-Kim Anh cười-Thôi em về,nhà trọ sắp đóng cửa rồi
Em khẽ cười rồi nhẹ nhàng bước ra khỏi quán,tôi lật đật kêu tính tiền rồi chạy kè kè theo em,em cười sao anh không về đi,người ta nhìn kỳ chết.Tôi chỉ gãi đầu rồi lẻo đẽo theo em tới tận nhà.Đêm nay tôi vui quá! gần 12 giờ khuya rồi mà tôi vẫn lang thang ngoài đường,vừa đi vừa cười vừa hát nhảm.Một vài người nhìn tôi bằng con mắt kinh dị,kệ thằng nào cười hở mười cái răng,hé hé.Vui quá! tôi đứng lên và hét thật to,vài chú tây balo đang đứng ăn mừng gì đấy thấy vậy cũng giơ tay chào,không khí vui thật,tôi tấp cùng với họ nhảy múa trên vỉa hè,tán dóc đủ chuyện ,ca hát nhảy múa,chẳng mấy chốc cả góc phố Phạm Ngũ Lão đặc nghẹt tây đen tây trắng,tây xỉn tây tỉnh nhảy múa hát hò um sùm,cũng sắp Noel rồi,không khí có vẻ càng rộn ràng hơn.Một gã to con thảy cho tôi một lon bia rồi cùng nhau cụng ly bôm bốp,có chú còn hứng quá vẫy cờ Việt Nam loạn xạ cho đến khi trật tự tới thì ai mới chịu về nhà nấy với vẻ mặt đầy tiếc rẻ.Hôm nay Sài Gòn đẹp quá!
_Làm con c*c gì mà mày rú như thú vậy! -ông anh ba nhìn tôi như dị nhân khi thấy bóng tôi thấp thoáng trước cửa
_Kệ em-tôi vừa đáp vừa cười tươi nhảy nhót chạy lên phòng
Vui quá,biết làm gì bây giờ,len lén lấy lon bia của ba tôi lên ăn mừng thôi,một lon bia là không đủ,tôi nghĩ thầm,hai lon vậy.Bia nặng thật,nhưng thôi,tôi đang vui quá,chơi hết luôn,đêm nay trời lạnh nhưng tôi vẫn cảm thấy mình ấm áp thật,khẽ nhìn lên tường,cây đàn guitare mới sơn lại sáng bóng cũng như chia sẻ niềm vui cùng,nhắn tin cho Kim Anh,chúc em ngủ ngon,em không thèm nhắn lại,em giận gì tôi chăng?Không biết làm gì cho đến sáng mai để gặp em đây,mà khôg biết qua rủ em đi ăn sáng em có chịu không nữa,hic,chắc là lại thức cho tới sáng thôi! Định là vậy,nhưng hai lon bia lại không cho phép,đầu nặng thật,ngủ thôi,hic.Hi vọng tối nay sẽ mơ về em,tôi cười thầm và với tay tắt đèn.
phần 23:
Mang tiếng là Kim Anh và tôi đang trong thời kỳ tìm hiểu nhưng thực chất chúng tôi chỉ hơn tình bạn một chút xíu thôi,chỉ là những tin nhắn vu vơ,nhưng cái nắm tay khe khẽ,những lần len lén hẹn nhau đi uống ly nước ,ra rạp coi phim hay cùng lắm là những lúc ngồi ghế đá nói chuyện hàng giờ mà bốn cặp mắt cứ ngó quanh như điệp viên đang làm nhiệm vụ.Bên Kim Anh,tôi cảm thấy mình yêu đời hơn,thoải mái hơn và nhất là cảm thấy một cái gì đó lâng lâng đang dâng lên trong lòng,…,tôi không dám đòi hỏi gì thêm,vậy là quá đủ,tôi sung sướng nhủ thầm.Tôi còn có Hạnh và Uyển Văn để lo nữa chi,Kim Anh biết điều đó,chắc em cũng buồn nhưng không bao giờ lộ ra mặt,thỉnh thoảng khi vô tình tôi thấy em đang ngồi trầm tư ngắm mấy hàng cây quanh sân trường và đọc đâu đó trong mắt em một nỗi buồn,chắc là em đang ghen,biết làm sao được,hài.Noel,Uyển Văn mất dạng nơi nhà thờ,may thật em theo đạo chúa nên tôi mới còn chút thời gian bên cạnh Kim Anh hay Hạnh trong cái ngày đặc biệt này.Buổi sáng đi chơi với Kim Anh,buổi tối là của Hạnh,buổi chiều,đó là thời gian tôi nghỉ ngơi,uống ly cafe,hút điếu thuốc,còn Uyển Văn,hì hì,em có nguyên mấy ngày tết luôn mà,thời gian dành cho em là nhiều nhất rồi.
_Đi chơi đi em!
_Đi chơi Noel vào buổi sáng?-Kim Anh trợn mắt nhìn tôi
_Em hiểu hoàn cảnh của anh mà!-tôi thở dài trả lời
_Yêu mấy người giống anh khổ quá! Sau này có thêm cô nào chắc anh đẩy em xuống buổi trưa !-Kim Anh giơ hai tay lên trời than
_Nhiêu đó là anh muốn chết rồi!
_Ai biết được anh!-Kim Anh hứ một tiếng
Nói vậy chứ em cũng vui vẻ leo lên xe cho tôi chở lòng vòng lên quận nhất,đi qua từng khu xóm đạo để tận mắt thấy những mô hình hang đá ,những ông già tuyết cao lớn đồ sộ hay khẽ trầm trồ khi thấy một nhà thờ nào đấy trang trí thật lộng lẫy,ban ngày đã đẹp rồi,ban đêm chắc còn tuyệt hơn nữa,chắc Kim Anh cũng nghĩ vậy,thỉnh thoảng em thở dài ngao ngán,tôi chỉ biết an ủi em thôi,mà thấy cũng chẳng có tác dụng,đành vậy chứ biết sao giờ.Chở Kim Anh về nhà xong là tôi lao ngay ra quán cafe,ngồi bắt chéo chân ngắm dòng người qua lại,Noel tiết trời se se lạnh,mới ban ngày thôi mà tôi cảm nhận được cả cái không khí lễ hội đang bao trùm khắp nơi,quán cafe cũng trang hoàng thật đẹp,ông chủ hôm nay cũng chịu chơi,quất nguyên bộ đồ màu đỏ chói,chắc tối nay quán lại có ông già tuyết đây,ngồi một hồi,ổng bật bản “Bài thánh ca buồn” lên.Chán thật,đang tâm trạng mà lại nghe bản này
Bài thánh ca đó còn nhớ không em
Noel năm nào chúng mình có nhau
Chợt thấy nao lòng,tôi chia tay người yêu đầu tiên,nói chia tay cho đỡ nhục chứ tôi bị đá ngay cái ngày này.Nhớ lại hôm đó,trời lạnh căm ,còn tôi ngồi thẫn thờ trên ghế đá, tình cờ nghe bản nhạc này ,quay qua nhìn cái xe đạp mà ứa nước mắt.Thôi,giờ tôi cũng có trách nhiệm và hạnh phúc của riêng mình rồi,không nên nhắc lại chuyện cũ,chẳng tích sự gì cả.Nhấm ngụm cafe,ngon thật,nỗi buồn cũng tan biến,Uyển Văn gọi
_Qua nhà thờ có chuyện!
_Chuyện gì vậy em?
_Cứ qua đi thì biết
Đành vác xe mà chạy thôi,ngồi uống cafe mà có yên được đâu.Tới nhà thờ,Uyển Văn chờ tôi ngay trước cổng,hôm nay em ăn mặc thật tuyệt,một bộ đầm dài quá gối với màu sắc thật trang nhã và sợi dây nịt màu đỏ xinh xinh đang quấn ngang eo,da mặt em cũng hồng hào,và đôi môi luôn nở nụ cười.Tôi cũng chợt cười thầm,khẽ nựng má em một cái chỉ để thấy em nhăn mặt,đau em! Nhìn quanh,nhà thờ nơi em tới mỗi chủ nhật hôm nay được trang trí với băng rôn,dây kim tuyến và những quả cầu đủ màu với ông già Noel đang cười thật tươi ở sát cổng.Một thanh niên nào đấy vỗ vai tôi
_Anh ăn mặc vậy sao vào nhà thờ được
_Tôi vẫn mặc quần áo đầy đủ và kín đáo mà!-tôi nhìn đểu tay đó một cái
_Anh nhìn cái áo anh đang mặc đi-tay đó lườm
Chợt giật mình nhìn xuống,quả thật cái áo của tôi đang mặc nó không được nghiêm trang lắm.Vẫn là một cái áo rock,logo của A7X với đầu lâu và cánh dơi,nhưng có quái gì đâu mà kỳ nhỉ?
_Sao anh lại mang biểu tượng của quỷ Satan vào nhà thờ
Tôi chợt mắc cười,không lẽ cứ cánh dơi đâu lâu là quỷ Satan sao?Uyển Văn nhìn tôi nhăn mặt,cha kia cũng bước luôn vào trong sau khi ném vào tôi một cái ánh nhìn không thiện cảm lắm