hơn,đơn giản tôi không khoái làm mồi nhậu.Hơi lang mang! Ngồi một mình thì ta hay có những suy nghĩ và mơ ước đôi khi chả ăn nhập gì đến cái thực tế trần trụi đang phô diễn ra xung quanh,một sự thật ghê gớm đến trần trụi,trần trụi nhưng không có một tí hấp dẫn nào cả.
_Anh đang ở đâu vậy?-
Uyển Văn gọi tôi,giọng có vẻ vừa buồn vừa hờn trách.Sau cái biến cố lớn của đời mình,em có vẻ khác hẳn.Nếu ngày thường em thì đã lên giọng rủa xả tôi rồi.Nhưng hôm nay em nói nghe khác hẳn,nhẹ nhàng hơn,nhõng nhẽo hơn.Có lẽ ngoài tôi ra không còn người đàn ông nào nữa để cho em hờn mát,tin tưởng và chăm sóc nữa.
_Anh đang ở xa thật là xa!
_Giỡn hoài,nói thật đi
_Ninh Thuận
_Anh làm gì ở đó?
_Trốn em!
_Sao vậy? Em làm gì cho anh buồn à?
_Sợ nhớ em quá rồi không ăn không ngủ được!
_Đi nhớ về sớm! Em lo lắm đó! biết chưa
_Về liền đây! nhớ em quá
Tôi chờ em cúp máy xong,ngẩng ngơ cười buồn.Theo lịch trình hôm nay,qua làng gốm Bàu Trúc,mua vài món đồ,có người quen ở đó.Chán thật,hụt cái lễ Kate rồi,nếu không thì vui phải biết.Ăn dằm nằm dề ở đó tới tối,cũng không nên làm phiền nữa,kiếu từ mà về thôi.Mai lại còn đi tới mấy cái đền đài,lên đó hút thuốc số một,gió thổi lồng lộng.Công nhận Chiêm thành ngày xưa có một tư duy kiến trúc thật độc đáo với quần thể những tòa tháp nhỏ được xây dựng và bố trí vô cùng tinh tế và sống động….
Thấm thoát cũng tới lúc phải về,đầu óc đã đỡ mệt mỏi,tâm trí đã giảm căng thẳng.Tuy nhiên,lương tâm vẫn còn chút cắn rứt.Đoạn đường về sao xa thật là xa…..
phần 30:
Lết về nhà sau một chặng đường dài,tôi nằm vật ra giường,hút thuốc và nghiền ngẫm.Có vẻ như mỗi lúc ta đi xa,ta lại nghiệm ra thật nhiều điều thú vị! Tôi thầm nghĩ.Tay chân rã rời nhưng đầu óc vẫn còn tỉnh táo chán,tôi lê bước mệt nhọc xuống nhà tự thưởng cho mình tách cafe nóng hổi thơm ngát và cả một ngày nghỉ ngơi dài đằng đẵng nữa chứ.Hôm ấy,trên hàng cây phong lan trước nhà,từng cánh hoa e thẹn không biết tự lúc nào đã nở rộ bao phủ cả một góc vườn,từng tia nắng lãng đãng đang đùa nghịch xuyên thủng qua kẽ lá,chiếu thứ ánh sáng nhạt nhòa của một buổi chiều muộn lên hàng ghế đá cũ kỹ.Nhấm nháp tách cafe,tôi mường tượng trong đầu không biết bao nhiêu là bóng hình của những mối tình đã nhẹ nhàng lướt qua đời mình,chợt cười rồi chợt buồn.Thỉnh thoảng,một con chim sâu dạn dĩ sà xuống chân tôi mổ vội miếng vụn bánh quy vương vãi rồi lật đật vỗ cánh bay vào không trung.Hít một hơi thật dài,tôi xách thùng tưới đi dạo quanh vườn,mà cũng chẳng biết sao hôm nay mình siêng đột xuất thế.Chỉ biết lòng tôi đang lâng lâng những cảm súc thật trái ngược.Chợt,bóng một ai đó đang lấp lò trước cổng,tôi vội vàng tiến lại.
_Yến đến tìm anh có việc gì không?
_Yến thăm anh chút thôi! Không mời Yến vào nhà à?
_Ừ!
Tôi vội vã mở cổng,không biết Yến tìm tôi có việc gì nữa đây.Đầu tôi suy nghĩ lung lắm,tôi bước xuống bếp,lấy bình nước mang ra sân
_Yến ngồi đi!
_Sao dạo này Yến không thấy anh trả lời tin nhắn vậy!
_Anh bận!
_Bận gì?
_Chuyện của anh!
_Yến có mang quà cho anh nè!
Nói xong,em hí hoáy lục lọi vỏ xách,lấy ra một gói quà được gói khá đẹp mắt.Tôi cười thầm và tự hỏi: hôm nay là ngày gì? Sao em lại thắm thiết đến thế nhỉ?
_Yến tặng anh nè! không được từ chối đó
_Cảm ơn người đẹp
Tôi đáp một cách hờ hững và chăm chăm nhìn vào gói quà nho nhỏ ấy như thể bên trong nó là một quả bom không chừng! Ai mà biết được
_Anh mở ra nhé!
_Ừ!
Hồi hộp thật,không biết là cái gì đây nữa.Một cái capo,họa tiết khá cầu kỳ,tôi nghĩ nó được khắc sau khi mua thì phải.
_Vậy là sao?
_Yến không thích anh bỏ chơi đàn một chút nào!-vừa nói em vừa nhìn tôi cười
_Yến mua bao nhiêu tiền,cho anh gửi lại
_Anh làm gì kỳ vậy,Yến mua quà tặng anh không được à?
_Phải có lý do gì chứ!
_Yến thích nghe anh chơi đàn,vậy thôi!
_Anh chơi dở lắm!
_Nhưng Yến thích
_Anh bỏ rồi! và không thích chơi lại nữa!
Hai đứa im lặng nhìn nhau một lúc lâu,cho tới khi ánh nắng đã tắt hẳn sau hàng cây và những bóng đèn đường đang được bật sáng.Tôi ngồi lặng lẽ rít thuốc,ngắm nhìn cảnh vật xung quanh như một cái cớ để tránh nhìn trực diện vào gương mặt của em.
_Thôi! Yến về!
_Ừ!
Tôi tiễn em ra đến tận cửa,ngắm nhìn cái dáng nhỏ nhắn của em từ từ khuất dạng sau góc phố.Tôi ngồi trên ghế đá,nhìn cái capo,chợt thở dài:một món quà vô nghĩa! tôi không bao giờ xài ca
po cả! nhưng không lẽ vất đi,đành giữ lại mà thôi.Ba mẹ tôi đi làm về,ngó tôi trân trân
_Mày làm gì mà đi biệt mấy ngày vậy
_Từ từ! thằng út nó mới về mà ông!
_Dạ! con đi chơi xa một chút! -tôi cười hì hì và ôm chầm lấy mẹ,phải làm ra vẻ nịnh thần thôi,hi vọng là mẹ tôi thấy vui mà bỏ qua vậy
_Con Văn nó kiếm mày đó! Sáng mai qua chở nó đi học!
_Dạ!
_Có ai mới tới nhà hả con?
_Dạ bạn con!
_Thôi! vô ăn cơm
Tôi thở phào và quay gót vào nhà.
Sáng hôm sau,tôi cố tình đi thật sớm canh me trước cổng nhà Uyển Văn.Thấy tôi em có vẻ mừng lắm,nhưng chợt nhớ điều gì,em xụ mặt xuống.Đôi mắt em nhìn xuống đất như thể trách móc tôi,hai bàn tay em vân vê cái vạt áo trông thật dễ thương.Tôi khẽ nựng lên má em,chào cô rồi lên xe vọt thẳng
_Hôm nay em chán học quá! đi đâu đó chơi đi anh!
_Em muốn đi đâu?
_Chỗ nào có anh là được!
_Đi lòng vòng nhé!
_Giỡn thôi! hôm nay em có tiết kiểm tra!
Nói xong em siết chặt lấy eo tôi,hôn nhẹ một cái rồi cười khì.Chở em lại trường,cũng không còn sớm sủa gì nữa,tôi vội vã đánh xe vọt thẳng.Dù gì thì mình cũng cúp học lâu quá rồi ! Đến lớp,ngồi đồng gần 5 tiếng đồng hồ,tay chân rã rời.Uyển Văn nhắn tin,khỏi qua chở em ăn luôn ở trường rồi ôn bài.Thế là trưa nay tôi tự do tự tại.Ra về,đợi tụi bạn khuất xa khỏi cổng trường,tôi đi lòng vòng kiếm Kim Anh nói chuyện chơi! Lâu ngày không gặp,nhớ em thật.Quái,hôm nay em nghỉ,tụi bạn nói em về quê có việc,việc gì thì có thánh mới biết.Gọi điện hỏi thăm qua loa đâu đó xong,tôi chán nản dắt xe ra khỏi cổng.Chiều nay lại không có tiết,đi chơi đâu đó thôi! Cafe? Chắc là vậy! Tay bí khoa gọi điện,tập văn nghệ thi toàn trường,khoa tôi và khoa của Kim Anh liên minh với nhau.Vậy cũng hay,có dịp bên cạnh Kim Anh nữa rồi!
Chiều qua chở Uyển Văn,xe đông nghẹt làm chúng tôi phải tới 6h tối mới có mặt tại nhà ngoại em được.Có vẻ như cô và ngoại em cũng sốt ruột lắm,hai người đã đứng sẵn ngoài đầu ngõ đợi em về.
_Kẹt xe hả em!
_Dạ!-tôi vừa quệt mồ hôi vừa trả lời
_Thôi em và nhà cô ăn bữa cơm đi! Giờ về thì trễ rồi
_Dạ thôi! Em phải về
Uyển Văn ngồi đằng sau hình như không đồng tình với ý kiến này của tôi thì phải,em khẽ nhéo vào hông tôi một cái thật đau rồi thì thầm vào tai trong lúc cô và bà ngoại em không để ý:Anh có vào không thì bảo? Biết thế nào bây giờ? ý em là ý trời rồi! và nhất là cô giáo tôi nấu ăn rất tuyệt vời,nghĩ thôi mà bụng tôi đã réo liên hồi.Cậu mợ của em đang lục đục chuẩn bị dọn bàn,mùi đồ ăn thơm nức mũi và không khí thân thuộc đang lan tỏa khắp căn nhà nhỏ.
_Em à! chủ nhật tuần tới giúp cô chuyện này được không?
_Dạ!
_Em qua phụ con Văn dọn đồ về nhà cũ giùm cô!
_Cô chuyển về đó luôn hả cô?
_Ừ!-
Nói xong cô chợt thở dài,bữa cơm đang vui bỗng chốc chùng xuống.Uyển Văn ngồi im thin thít không nói một lời nào,em cúi đầu lặng lẽ mặc cho mái tóc dài che kín gần như cả khuôn mặt,đôi đũa trên tay em cứ đưa qua đưa lại trong chén như thể em không có chủ ý dùng nó vào việc ăn mà để khuấy bột vậy.Thương em thật,đáng lẽ ngày thường tôi đã nắm chặt tay em nhưng hôm nay đông người quá,đành thôi! Tôi chỉ cười khe khẽ và bắt đầu chiến đấu với mấy món ăn đang dọn trên bàn ,dù sao đây cũng là chuyện vui mà.
_Thưa ngoại thưa câu mợ thưa cô em về!
_Phải kêu là mẹ chứ sao là cô!-Cậu em chọc
_Dạ con quen miệng!
Uyển Văn tiễn tôi ra tới tận đầu hẻm,mặt em có vẻ tươi hơn một chút.
_Đi chơi với anh!
_Để coi đã!
_Lẹ đi tối rồi!
_Em chưa trang điểm
_Em đẹp nhất trên đời,khỏi trang điểm cho mệt!-Tôi nựng mặt em rồi buông lời nịnh bợ,em trang điểm lâu lắm,chờ sốt ruột
_Xạo!
Nói vậy thôi chứ em cũng leo lên xe tôi,cười hì hì và quàng tay qua cổ.Dù em có gượng cười nhưng tôi biết chắc em vẫn còn đang buồn lắm.Cú sốc này đối với em có lẽ là lớn lắm đây,một người mà em rất thần tượng bỗng chốc một ngày em phát hiện ra người đó đã lưa dối mẹ con em hơn 15,16 năm,tôi không dám nghĩ đến cảm giác em lúc đó,hay là tôi đang sợ hãi cho chình bản thân mình,giá như tôi không gặp Hạnh thì bây giờ mọi chuyện đã khác hẳn,.Quên Kim Anh?hơi khó đấy! nhưng chắc cố gắng thì vẫn được nhất là chúng tôi chẳng có gì ràng buộc với nhau.Lúc ấy,có lẽ tôi cũng cố gắng gượng mà dành hết toàn bộ tình cảm của mình cho Uyển Văn rồi! Khó nghĩ thật.Tôi dại quá! Còn Hạnh? Tôi biết phải làm sao nếu em biết được sự thật đây.Tôi vừa lái xe vừa thở dài,tâm trí để đâu đâu làm cho Uyển Văn ngồi sau cứ nhắc: Anh lo
nhìn đường kìa! té em bây giờ.Tôi bình tĩnh lại và bớt nghĩ mông lung,chắc đành chở em tới quán cafe quen thuộc,kiếm một bàn nào đó khuất khuất một chút,để tôi có thể hôn nhẹ vào má em thôi,với em chắc như vậy là đủ để em tin rằng tôi lúc nào cũng bên cạnh?
_Anh nè!
_Hả?
_Em sợ quá!
_Ai ăn hiếp em hả?
_Không! Em sợ anh hết yêu em
_Khờ!
Tôi cốc nhẹ lên trán em rồi cười,còn em thì xụ mặt xuống ,hay tay xoa đầu liên tục,trông dễ thương vô cùng.Chợt nghĩ dại: Không biết ba tôi có giống ba Uyển Văn không nữa? Hên xui! Tôi cũng chẳng biết mình sẽ cảm giác ra sao nếu lâm vào tình cảnh của Uyển Văn nữa đây! Hi vọng là không, mặc dù tôi cũng chẳng tin tưởng lắm! Tôi quên mất có sự hiện diện của Uyển Văn,mồi điếu thuốc và thả khói một cách chậm rãi.
_Anh đừng hút nữa mà!-Uyển Văn nói nhẹ nhàng bên tai
_Hết điếu này thôi!
_Nhưng em không thích! em không chịu nỗi khói thuốc
_Ừ! Anh ra ngoài hút nha !
_Thôi anh cứ ngồi đây đi! Không sao đâu!
Tôi bật cười và dụi tàn thuốc,em không chịu thì thôi vậy! Nhìn đồng hồ ,còn hơi sớm ngồi chút nữa rồi về!
_Anh nè!
_Gì nữa người đẹp?
_Anh đi chơi có vui không?
Lại định chửi khéo tôi đây mà! Đành phải giở giọng yêu thương sến rện thôi! chắc là em sẽ không chất vấn gì nữa.Mà đúng như vậy thật,em chỉ ngồi im dựa đầu lên vai tôi và nũng nịu nghịch tóc.Trông em dễ thương như một chú mèo con đang nằm trong tay tôi vậy.Tôi nhẹ nhàng quàng tay qua vai em,nhìn lên trần và tự hỏi: Phải chăng đây là hạnh phúc?
phần 31:
Sáng chủ nhật,tôi cùng với cậu của Uyển Văn hì hục khiên đồ vào nhà,mệt thật.Hình như lúc đi,cô và em dọn hết cái nhà này luôn hay sao ấy,tôi vừa vác cái tủ quần áo vừa lầm bầm trong miệng,nặng quá.Uyển Văn đã không thông cảm thì chớ,em còn vừa nhìn tôi vừa bụm miệng cười rúc rích,lâu lâu còn chọc tôi yếu như sên nữa chứ,hic hic.Dọn hết cả đống đồ vào nhà,tôi uống vội ca nước đá và ngồi bệt xuống thềm thở dốc.Buổi trưa trời bình thường đã nóng,hôm nay vác cả đống đồ vào,người tôi như chảy mỡ.Hộp cơm mua vội khô ran bên cạnh mà tôi cũng chẳng thèm quan tâm,thèm thuốc thật,nhưng có cô và nhất là Uyển Văn ở đây,có cho tiền tôi cũng chẳng dám .Tôi chỉ chép miệng thở dài và ngao ngán nhai cho hết hộp cơm khô khốc.
_Sao anh ăn ít vậy? Cơm dở hả?
_Không! Nóng quá!
_Anh ráng ăn cho hết đi! Hay là em mua cho anh cái khác?
_Có người đẹp bên cạnh ăn gì cũng ngon!-Đành đánh trống lảng qua chuyện khác vậy,giờ tôi cũng chẳng muốn ăn gì cả
_Mẹ em ở đây đó!-Em lườm tôi rồi khẽ liếc vào nhà,cô cùng cậu em vẫn đang mải mê kê lại bàn ghế và vài món đồ linh tinh
Vậy tội gì không hôn em một cái nhỉ? một mắt tôi rà trong nhà,mắt còn lại nhắm thẳng mục tiêu,làm vậy chắc có ngày tôi lé quá,hic.Uyển Văn không để ý,em còn mải mê ăn cơm.Chớp thời cơ,tôi bỏ vội hộp cơm và hôn lên má em .Em giật mình vội vã nhìn vô nhà rồi đánh vào vai tôi một cái rõ đau.
_Làm gì kỳ vậy?
_Nhớ em quá!
_Còn lén hôn em nữa em táng cho gãy răng!
Uyển Văn giơ tay lên,bặm môi lại và lườm tôi.Tôi chợt phì cười,nhìn em dễ thương thật,mà nếu vậy thì nên hôn thêm vài cái nữa,việc gì mà tôi không dám nào.Mặc cho em đánh như…phủi ruồi vào vai ,tôi cũng đè em ra hôn thêm vài cái nữa,mát lòng mát dạ thật.Em ngồi cười khúc khít thi thoảng vẫn lấm lét nhìn vào nhà.Hộp cơm còn hơn 3/4,ngán thật! Tôi buông cái muỗng nhựa xuống và dựa lưng vào tường.Cô và cậu em bước ra,kêu hai đứa canh nhà để họ đi về ngoại lấy ít đồ.Từ đây về lại đó rồi vòng ngược lên đây tốn cũng kha khá thời gian đây!
_Nhìn anh nham hiểm ghê! -Uyển Văn ngó tôi lăm lăm
_Em biết rồi còn giả bộ!
_Cấm tiệt! Anh 35 quá ai chịu nổi?
_Em!
Chúng tôi chụm đầu vào nhau, ngồi cười rúc rít như hai chú chim non đang đùa vui trên cành lá.Uyển Văn khoác eo tôi,dựa đầu vào vai tôi nũng nịu như một chú mèo con đang nép mình vào chủ vậy.Tôi ngồi nhìn em và siết chặt vòng tay mình lại.Tôi dường như cảm nhận được nhịp đập loạn xạ của một trái tim bé nhỏ và cả hơi thở nóng hổi,gấp gáp của em nữa.Không gian yên tĩnh thật,tôi khẽ hôn nhẹ lên trán em,lên má,tôi cứ thế ôm chặt em vào lòng mình.Bất chợt,em khóc.Em vừa ôm tôi thật chặt vừa khóc,nước mắt em chảy dài trên gò má,người em run lên trong vòng tay tôi.
_Sao vậy em?
_Em sợ!
_Hồi nãy đánh anh bình bịch mà giờ khóc nhè rồi!
Uyển Văn không nói gì cả,em nhìn tôi bằng đôi mắt đẫm lệ,đôi mắt em đẹp thật nhưng cũng có lần tôi đã nói:”Cái gì đẹp chẳng bao giờ gắng với điều gì vui vẻ cả,như một bản nhạc hay nhất quyết là một bản nhạc buồn vậy”.Tôi hiểu cảm giác của em lúc này khi trở về ngôi nhà cũ,nó vẫn như xưa nhưng chắc chắn giờ đây một người đã mãi mãi rời xa khỏi cuộc đời em.Tất cả diễn ra quá nhanh,nhanh đến nỗi em không kịp thích nghi với hoàn cảnh,em lúc nào cũng ngỡ ngày mai thôi,ba em sẽ về lại ngôi nhà này.Tôi không nỡ đập tan cái ước mơ mỏng manh như bong bóng xà phòng của em,thôi thì hãy cứ để em mộng mơ,thà là sống hạnh phúc trong mơ còn hơn là phải đối diện với một sự thật trần trụi đang phơi bày trước mắt,có khi thế lại hay,có khi.Sau này,đôi lúc tôi vẫn bắt gặp ánh mắt em thẫn thờ nhìn chằm chằm vào cái ghế salon nơi mà ngày trước ba em vẫn hay ngối đó uống cafe,đọc báo.Em lau vội dòng nước mắt đang lăn dài trên má,cố gắng giữ cái gương mặt tươi tỉnh và cả cái nụ cười gượng gạo vô hồn trên môi,em cố kể tôi nghe những chuyện vui trên trường để khỏi phải nghĩ về việc cũ.Một khi người kể chẳng có tâm trạng,thì câu chuyện cười nhạt nhẽo vô cùng,tôi nghĩ vậy và bắt chước em,nở một nụ cười gỉa tạo trên môi.
_Sao anh hút thuốc?
_Cho đầu óc đỡ căng thẳng!
_Vậy tập cho em đi!
_Khùng!-tôi cốc đầu em một cái rồi xoa nhẹ lên nó-Anh cấm đó
_Sao anh hút được còn em lại không?
_Luật bất thành văn!
_Làm con trai như anh sướng thật,muốn làm gì thì làm!
Nói xong em cúi đầu xuống,hai bàn chân nghịch ngợm đá những hòn sỏi nhỏ lăn lông lốc ra sân,mặt em đã tươi hơn,nụ cười cũng vì thế mà tự nhiên hẳn.