uống “ tivi” nàng, bắt đầu “ đội mũ cho thằng em” rồi bảo nó xông thẳng vào hang ổ quân thù, “ thằng bé “ nhát chết chạy ra chạy vô nhưng quái lạ nó không biết mệt là gì, càng ngay càng hung bạo và cứng cáp.
Vì nghe thấy phía chỉ huy bên địch hét to quá nên vừa chạy được mấy vòng thì á á á…
“ Chúc mừng năm mới, chúc mừng năm mới”,
Phù phù nằm ngục lên người nàng , thấy em lao động khổ sở con bé mời quàng tay ôm đầu em rồi chụt một cái. Dưỡng sức một lúc thì em đi vào tolet để phi tang vật … tõm …gạt cần…xả nước, đi vào lên giường hai đứa ôm nhau ngủ thiếp đi cho đến sáng hôm sau.
- Dậy dậy em ơi.
- Mấy giờ rồi ạ.
- 8h’30 rồi, chắc không kịp ăn sáng nữa, mình thay đồ rồi đi đến đó luôn nhé.
- Vâng.
Hai đứa ngồi dậy mặc quần áo, em chờ nàng chải chuốt một lúc trong phòng tắm thì bắt đầu đi xuống giả phòng. Đang chờ thanh toán rồi bước ra khỏi cửa thì một thằng gọi :
- Anh ơi hôm qua trên phòng mình có hai cái chăn phải không ạ.
- À uh uh !!! a đánh rơi xuống cái gậm giường bên ngoài ý.
- À vâng, em cám ơn anh.
Vẫy một chiếc taxi gần đó em và nàng đi đến cổng trường sư phạm…Đến nơi đã thấy mọi người khá đông đủ rồi, do cũng quen biết một số người trong diễn đàn nên vừa nhìn cái em nhận ra ngay, phi lại chào hỏi tay bắt mặt mừng. Mấy con bé thì săm soi em từ đầu đến chân, mấy thằng quen thì phi ra cứ hỏi về nàng.
Ngồi trà đá chém gió chờ mấy người đến đầy đủ, cả hội bắt đầu tổng động viên góp tiền và ghép xe, như đã lên lịch cả bọn đi lên phố cổ, rồi phi ra đường nhật bổn. Đến gần trưa thì đi ăn lẩu. Được cái lần đầu tiên đi gặp nhiều người lạ nên em thích thú lắm, trong hội có em và nàng gần như là nổi bật nhất nên cũng dễ bắt chuyện làm quen. Đến chiều cả bọn đi vảo bảo tàng dân tộc học tham quan rồi chụp ảnh, chơi chán chê rồi chia chân chia tay mỗi người một hướng.
Không phải Hương đâu nhé .
Em và nàng lại đi phiêu bạt lên phố, tối qua vì được nàng cưng chiều nên thú thật em cũng hơi áy náy, nghĩ bụng thôi thì chả mấy khi có dịp lên thủ đô mua lấy món đồ coi như làm quả kỉ niệm sau này có lỡ xa nhau còn lấy ra mà ngắm. Thấy nàng đang nhìn nhìn con gấu bông to đùng bên cạnh, em mới quyết định cúi xuống nhặt cho nàng 3 cái dây buộc tóc. Đứng tần ngần mãi chả thấy nàng ý kiến gì,. Nghĩ bụng chắc chờ mình giả tiền thôi thì thú thật em cũng dại gái lắm, nên bèn rút 15 nghìn trong ví ra mua cho nàng. Vừa bảo “anh tặng em” thì thấy mặt nàng có vẻ vẫn buồn buồn, không hề nản lòng và vô cùng hào phóng, thằng Nam quyết định rút ví ra lần nữa, tiếp tục mua thêm cho con bé 4 cái dây buộc tóc nữa cho đủ bẩy màu, mỗi ngày thay một cái cả tuần nàng đều vui.
- Đây anh tặng em.
Nàng vui quá hóa dồ bèn chạy ra một góc suýt khóc vì sung sướng. Em mừng quá hóa điên mặt buồn phiền chạy lại nắm tay nàng:
- Ơ thế cũng muộn rồi mình đi ăn kem đê.
- Vâng.
Hai đứa dắt tay nhau đi ra chỗ chị Thủy con bác Tạ, thú thực với các bác chắc do lúc nãy em mua nhiều dây buộc tóc quá nên nàng có hơi buồn, rút kinh nghiệm thì lần này em chỉ mua một que kem thôi, hai đứa mút chung cho nó tình cảm. Ngồi ghế đá ngắm rùa cho đến chiều tối thì bắt taxi ra ga và mua vé. Do cả ngày đi chơi mệt quá nên vừa lên tàu con bé đã nhảy tót lên đùi em ngủ, suốt cả buổi trên tàu đùi em gần như mất cảm giác, nằm vật vờ mãi đến ga thì em gọi con bé dậy để đi về, lúc này dây thần kinh trung ương đã mất liên lạc với dây thần kinh đùi, xoa bóp mãi nó mới liên lạc lại được. Đi vào nhà, nàng gọi :
- Mẹ ơi mở cửa con với…
Bác gái bước ra nhìn em và nở một nụ cười trìu mến rồi cầm tay như thế thân quen lắm
- Đức đấy hả vào đi cháu.
- !!!
Cháp 37: Về nhà nàng.
Nghe thấy bác gái vừa gọi “nhầm” tên, em đang bối rối không biết phải nói thế nào thì thấy Hương vội vàng lao vào thanh minh:
- Mẹ này…đây là anh Nam bạn con mới từ HN lên chơi.
- À à, thôi chết bác xin lỗi, thế Nam đi…đi vào đây.
+ Vâng ạ, chắc bác đang ngủ ạ , làm phiền bác rồi.
- À không có gì, thế hai đứa ra rửa mặt rồi tí Nam lên gác xép ngủ nhé.
+ Dạ vâng, bác đi nghỉ đi ạ.
- Uh chắc hai đứa đi từ tối, nếu đói thì xuống bếp vẫn còn cơm hay nấu mì tôm mà ăn nhé, bác đi ngủ trước.
+ Vâng ạ, cháu cám ơn…
Mặt em lúc này hơi có tí hờn, lạnh lùng em đi ra đằng sau rửa tay chân thì con bé đi theo ghé sát vào tai :
- Chắc nhìn anh giống thằng bạn em nên Mẹ nhầm.
- Uhmm thôi anh lên gác ngủ trước.
/>
Em quay mặt đi lên gác xép nằm, con bé chắc thấy em giận nên thò đầu lên :
- Ngủ ngoan nhé hì.
Hơi bực nhưng nghĩ lại cũng lạ thật, xét cho cùng mình cũng có yêu thương gì con bé đâu. Chẳng qua gặp nhau rồi ngủ với nhau và có chăng cũng chỉ là quý mến nhau, vậy tai sao mình lại tỏ thái độ như vậy nhỉ? chắc tại cái tính ích kỉ đây mà. Nhưng lại nghĩ thế cũng hay, tỏ thái độ như vậy để cho nàng nghĩ rằng mình có tình cảm sâu đậm và sẽ dễ dàng hơn trong chuyện kia, còn thằng Đức là thằng nào thì kệ bố nó đi ngủ cái đã.
Sáng hôm sau đang nằm mơ mơ màng màng bỗng thấy có bàn tay chạm nhẹ lên ngực, mở mắt hóa ra là nàng đang ngồi bên cạnh :
- Ạnh dậy đi, chuẩn bị ăn trưa nhé.
- Ờ, mấy giờ rồi.
- 11h rồi ạ, chờ Bố em về rồi ăn, anh xuống rửa mặt đi.
Lò dò đi xuống đánh răng rửa mặt, rồi đi ra ngoài cửa nhìn ngắm khung cảnh, ở đây có vẻ dân cư cũng thưa thớt, có những cánh đồng phía xa chắc nhiều nhà làm nông, riêng nhà nàng có vẻ khá giả so với vùng này. Một lúc sau thì thấy bác trai về, cả nhà dọn cơm lên bàn ăn, hai bác tỏ ra quý em lắm, mâm cơm thì cả một con gà và toàn thức ăn ngon, vừa ăn hai bác vừa hỏi chuyện:
- Thế nhà cháu có mấy anh chị em?
- Dạ cháu có một mình thôi ạ.
- Có đúng cậu con trai đi thế này chắc Mẹ lo lắm nhỉ.
- Cũng bình thường bác ạ, cũng lớn rồi nên Mẹ cháu cũng bớt lo.
- Uh đấy nhà bác có hai đứa, còn thằng anh trai nó nữa cũng đi học ở xa rồi, còn con bé này chờ học xong cấp 3 là cho đi lấy chồng.
Đang vui thì bác trai độp luôn cho câu:
- Gớm chó nó thèm lấy, nghịch như quỷ ý suốt ngày đi chơi.
- Bố này, con mà ế thì bố không có cháu bế đâu.
Ăn xong em và nàng đi chơi, dạo quanh những con đường tỏa hương mùi lúa chín. Tuy có quê mùa so với các thanh niên ở thanh phố đi sh, nhưng ở đây em lại như một sinh vật lạ khi mà đi đến đâu ai cũng nhìn ngắm như một hot boy về làng, nên nàng lại càng lấy đó làm thích thú và tự hào. Hai đứa đi ra một bãi cỏ ngồi tâm sự, nàng kể về những cô bạn thân hay những thằng ở thị trấn này tán tỉnh nàng. Em cũng chẳng quan tâm, với mức tình cảm em dành cho nàng có lẽ chỉ dừng lại ở hai từ “ quý mến “ hay cùng lắm là thích mà thôi.
Thế nhưng cho đến buổi tối sau khi ăn và tắm giặt hai đứa lại đi lang thang ra một khuân viên ngồi trên ghế đá tâm sự. Lần này nàng có kể về những nỗi buồn thầm kín trong đáy lòng, đó là một cuộc tình với một chàng trai mà nàng đã bị bỏ rơi, sau đó nàng trở nên bất cần và học hành chểnh mảng. Và cô bé cũng nói thật về những cảm xúc và tình cảm dành cho em, và tựa vào vai em khóc. Bỗng dưng em sực nhớ tới Lan, nhưng có lẽ Lan mạnh mẽ hơn Hương, và có lẽ cô bé này đang cần em chăng?. Không hề do dự em ôm nàng vào lòng rồi đặt những nụ hôn ngọt ngào lên môi, cơ thể hai đứa chẳng mấy chốc đã nóng ran lên, tự hỏi chả nhẽ lại làm chuyện đó ở nơi hoang vắng này ư? liệu có thú vị không nhỉ. Đang thò tay chuẩn bị vá săm thì:
- Anh ơi khoan đã… có thằng nghiện đi lại.
- Nghiện á, nó có kim tiêm phải không
- Vâng , thôi mình đi về đi anh.
- Sợ quái gì nó, em không phải lo để anh đi ra xem nó làm gì. Mà nhìn xem hộ anh mấy giờ rồi.
- Dạ… 8h30′ anh ạ
- Ờ thế muộn rồi đi về đi không Bố Mẹ lo.
- Vâng anh…
- Hixx đi nhanh lên không Mẹ về không thấy lại mắng bây giờ.
Đi về không thấy Bố Mẹ ở nhà, em lên gác xép nằm được vài phút thì thấy nàng mò lên. Vừa nãy đang cao trào thì phá đám, nên giờ nàng lên chắc để đền bù cho em đây mà. Hai đứa nằm cạnh nhau rồi chẳng ai bảo ai cứ thế lao vào nhau, cái cách nàng làm tình khiến em không khỏi ngỡ ngàng, một cô bé còn đang học lớp 11 mà có những cử chỉ và hành động làm em mê mẩn chẳng thể nào thoát ra khỏi… Dù mọi người nghĩ rằng em chơi bời, nhưng sự thật trong chuyện đó với em chỉ là một thằng con trai mới lớn tò mò về hai chữ tình dục, còn với nàng có lẽ là hai chữ làm tình thì đúng hơn vì nó quá thành thục so với lứa tuổi của cô bé. Và điều đó làm em nhớ lại những lần đụng chạm xác thịt với Lan và Phương rồi so sánh…Nhưng có lẽ Hương yêu em theo một cách khác chăng !?.
Đêm hôm đó em ra tàu và trở về nhà, lúc đi Hương và Mẹ ra tiễn rất tình cảm khiến em không khỏi động lòng. Mấy hôm sau đó em và nàng thường xuyên liên lạc bằng tin nhắn và yahoo, được cái lúc ở nhà nàng em cũng ngoan lắm, hai bác cũng quý cơ bản nhìn khuân mặt em cũng thánh thiện chả kém gì ozawa, tính tình lại hiền hậu thật thà trung thực gọi dạ bảo ơi, nên chắc cũng để lại những ấn tượng khó phai trong lòng gia chủ. Mấy hôm sau bác g
ái có gọi điện trước là để hỏi thăm em và gia đình, sau là khoe về thành tích học tập của Hương:
- Uh thì đấy hai đứa chơi với nhau bác cũng quý lắm, trước nó nghịch mà học hành chểnh mảng, tự dưng cái tuần này thì em nó đi học đều và chăm lắm cháu ạ, thôi thì cháu chơi với em nó cố gắng bảo ban Hương học hành hộ bác.
- Vâng ạ.
- Uh thế cháu làm việc đi nhé, khi nào rảnh lên đây chơi với Hương.
- Vâng thế bác cho cháu gửi lời hỏi thăm tới bác trai, cháu chào bác ạ.
Ngẫm lại kể ra cũng hay thật, trước yêu Lan mọi thứ tan tành vì gia đình ngăn cấm, giờ mình với Hương lại được gia đình quý mến, hỏi han cứ như là chuẩn bị làm ăn hỏi tới nơi. Bỗng chốc lòng tốt của họ bị em nghi ngờ “ hay là mình bị đổ vỏ “, nhưng cũng chẳng sợ nếu thế thì bắt nó đẻ ra rồi khám AND ngu gì hề hề.
Những ngày sau, lúc nào em bám lấy cái máy tính và chiếc điện thoại để nói chuyện với nàng, nên giang hồ vắng em trở nên đìu hiu ảm đạm đến lạ thường, trên trường cấp 1 mấy thằng ku đã đi mua sữa trở lại, quán bim bim cổng trường cấp 2 cũng đã bán chạy hơn. Nhưng quán trà đá ngoài chợ lại vắng đi một thằng hay ba hoa chém gió nên đã ế ẩm hơn trước, vì cứ trưa chiều em mà ra chợ ngồi quán chè hay trà đá bà mập, là y như rằng mấy bà bán hoa quả ngồi gần đó lại xúm đông vào ngồi cũng để nghe em kể truyện. Còn mấy thằng bạn không thấy em lượn lờ ngoài đường một thời gian nên thấy lạ cũng hỏi thăm:
- Dạo này lặn đi đâu thế mày.
- À anh đang bận nghiên cứu dự án xuất khẩu tăm tre sang Mỹ ý mà.
- Im mồm
- Hixxx
- Anh biết thừa chú đang léng phéng với con kutegirlbabi đúng không.
- Ơ mịa sao biết.
- Mấy thằng trên diễn đàn nói với tao rồi, thôi dẫn nó về đây đi cho anh em ngắm cái.
- Ơ mà ờ nhể.
Nghĩ bụng thằng bạn mình nói có lí, gọi nàng lên đây chứ tội quái gì phải hành xác lên đó nữa, suy nghĩ là phải đi đôi với hành đồng a nô cho nàng thôi, ơ nhưng mà thấy thế nào ý tự dưng lại bắt con gái nhà người một thân một mình đi xa như vậy, hay là mình lại đi xuống nhà nàng rồi xin phép hai bác đàng hoàng vác nàng lên đây nhỉ, uhm có vẻ hợp lí. Chiều nay đi luôn, gọi điện trước cho bác gái hỏi sức khỏe cái rồi bảo lên thăm, chủ yếu là cho người ta biết còn làm cơm mà đón khách hề hề
- A lô cháu chào bác.
- Ơ Nam hả…
- Vâng bác có khỏe không ạ.
- Bác vẫn khỏe, thế hai đứa đi những đâu rồi…
- !!!
Cháp 38: Mọc sừng.
Nghe thấy bác gái nói câu đó mà chân tay em rụng rời, không hiểu chuyện gì đang diễn ra, cố chấn tĩnh lại tinh thần để làm rõ sự việc, em hỏi bác:
- Thế thế Hương không có ở nhà hả bác.
- Ơ thế cháu đang ở đâu?
- Dạ cháu đang ở nhà ạ.
- Thế Hương mới đi từ hôm qua rồi, nó bảo đi chơi cùng cháu mà.
- Vậy ạ, vậy chắc Hương đang đi cùng bạn, vậy cháu chào bác ạ.
- Ơ thế cháu thử gọi cho Hương xem, hay nó đang lên nhà cháu.
- Vâng vâng, cháu chào bác.
Cúp máy, máu từ lòng bàn chân dồn lên cơ mông thốc vào cơ ngực bắn thẳng lên não, đầu em bốc khói tỏa theo hai hướng hình chiếc sừng. Không thể kìm nén được cơn giận giữ em vào danh bạ tìm số kẻ bạc tình gọi cho ả. Cuộc đầu tiên không bắt máy, cuộc thứ hai không trả lời, nhưng đến cuộc gọi thứ ba thì vẫn thế. Ức chế em bật pu tơ online yahoo để stt :
” Yêu em nồng ấm như gừng
Ngờ đâu em lại cho sừng mọc lên
Đời bảo có chí thì nên
Mài dao tìm kẻ đứa bên cạnh mày “
Và là một thằng đàn ông, nói là phải làm, em phi ngay xuống bếp cầm lấy con dao, lấy thêm quả bưởi gọt và ngồi ăn. Đời việc quái gì phải khổ sở vì đàn bà, phi sang quán bánh kẹo mua thêm hộp sữa uống với bưởi, sáng mai mua hai gói xôi nữa có mà ngấy… Nhưng lòng tự nhủ vậy thôi chứ nghĩ cũng cay, dù quen nhau chưa lâu nhưng hai đứa đã có một thời gian tâm sự và dành tình cảm cho nhau rất chân thành.
Em đã từng nghĩ rằng, tuy không thật sự yêu nàng, nhưng được biết từ khi yêu em con bé đã thay đổi, chưa bao giờ em thấy bản thân mình lại quan trọng với một người khác như vậy, và nếu có thể em sẽ cưới nàng, dù cho mình không phải là người “ đầu tiên”, dù trước kia nàng có chơi bời thế nào đi chăng nữa…Vậy mà giờ mọi thứ tan tành, thật sự cái niềm tin trong tình yêu của em coi như đã chấm hết, em bắt đầu thấy sợ hai từ “ đàn bà”. Đi la cà cùng thằng bạn cho đến chiều tối thì tít tít tít :
- “ lúc nãy anh gọi cho em à, em vừa mổ gà cho Mẹ”
Ôi quá vui so với quy định, thật sự lúc này em vui lắm ý cái loại con gái ăn vụng không biết chùi mép, cái loại lợi dụng sức ” lao động” người khác, thà nó bảo hẳn không yêu em đã đành, em cầm máy nhắn ngay lại :
- “ À thế à, thế nhớ thả miếng gừng vào nồi cho con gà nó mọc sừng em nhé”
5 phút, 10 phút không thấy con bé nhắn lại tin nào, em đoán chắc nó gửi thấy mùi rồi nên em mới gọi điện để chửi thằng vào mặt thì không thấy nhấc máy, a cay nhưng em cũng kệ để xem nó xử lí thế nào. Cho đến 10h tối lại xuất hiện một tin nhắn:
- “ Em xin lỗi, có đứa bạn em ở xa bị tai nạn nên em phải đi luôn mà không kịp nói cho anh, đừng giận em nhé, ngày mai em sẽ lên nhà với anh”
Lần này em không thèm trả lời, những ức chế lúc chiều đã tan biến hết rồi, em không còn bận tâm suy nghĩ nhiều gì về con bé này nữa. Một lúc sau thì thấy ả gọi , lần này em kiêu không thèm trả lời, cuộc thứ hai… cuộc thứ hai mươi, bực mình quá em nhờ thằng Tuấn đần nghe máy:
- Mày nghe máy hộ tao, bảo tao không có ở đây và đừng làm phiền nữa.
Thằng bé cầm máy lên nghe :
- A lô
-…..
- Nam không có ở đây em ạ.
-……
- Không anh không biết, Nam chỉ bảo là Nam không có ở đây thôi.
-…..
- À chết anh nhầm, tức là lúc nãy Nam đi ra ngoài, Nam bảo là Nam không có ở đây.
-….
- Khổ quá nó có ngồi hút thuốc ở kia đâu, làm gì có, tí nó về anh khác bảo nhé.
-…..
- Uh uh được thôi nhé, này Nam ơi tắt máy đi này.
Được cái thằng bạn em nó cũng “ khôn “ lần sau có lẽ không bao giờ bảo thằng này nghe máy hộ nữa. Mà em cũng kệ cho con bé muốn nghĩ gì thì nghĩ, v