Truyện nói về cháng SV năm cuối, những mối tình loạn luân, và những cô bạn gái của chàng.
_____
Phần 1:
- Chị, em đi học đây
- Uh, học xong về sớm nhe em, chị nấu cơm chờ đó, về trễ là chết với chị
Trung dạ một tiếng rồi xách balo đi. Năm nay Trung là SV năm 3 ĐH Kinh Tế, chuyên ngành ngoại thương. Trung đang sống với chị gái ở một căn nhà trên đường Tú Xương, Quận 3. Ngôi nhà này là tài sản mà ba mẹ Trung để lại cho hai chị em. Hai người mất trong một tai nạn giao thông lúc Trung vừa vào ĐH. Từ đó Trung sống với chị Phụng ở căn nhà này. Các tài sản khác như xe hơi, các bất động sản thì các chú bác trong gia đình họp và quyết định bán, để tiền cho hai chị em mua vàng gửi ngân hàng, vừa an toàn lại không mất giá, chứ hai chị em mà quản lí số tài sản lớn đó cũng khó, mà các chú bác quản lí thì lại sợ mang tiếng.
Lúc ấy, Trung bàn với chị Phụng trích 20% di sản ra để góp vào quĩ của dòng họ, sửa sang từ đường, giúp đỡ họ hàng nghèo ở quê... Phải nói 20% khối di sản mà cha mẹ Trung để lại cũng đã là một con số rất lớn. Đối với người còn trẻ như hai chị em mà lại bạo chi vậy cũng là hiếm. Tuy nhiên là Trung nói với chị góp vậy vừa để các bác khỏi dòm ngó tài sản của chị em, vừa được tiếng là con cháu có hiếu, sau này có việc nhờ họ sẽ dễ dàng hơn.
Sài Gòn hôm nay vừa vào mùa lạnh. Mùa lạnh ở đây không lạnh lẽo như ở bắc, nhưng cũng se se khiến lòng người man mác. Trung vận áo len mà chị Trung đan cho, đi ngoài đường bất giác nhớ về cha mẹ. Ngày xưa ông bà hay dắt hai chị em đi mua sắm mỗi khi mùa lạnh về....
Nói về chị P, chị hơn Trung bốn tuổi, năm nay đã 26 tuổi. Lúc chị vừa ra trường là lúc bố mẹ mất, nên chị cũng chả buồn xin việc, lại thêm số tiền lớn ba mẹ để lại cũng đủ để hai chị em sung túc hết đời nên chị cũng không tham vọng gì nữa. Chị chỉ ở nhà nấu ăn cho Tr, rảnh thì đọc sách, đan vá thêu thùa, đi cà phê với bạn, thỉnh thoảng hai chị em cũng đi du lịch. Chị cũng viết báo, truyện ngắn cho các tạp chí. Có thể nói đời sống của chị tuy không có công việc chính thức nhưng cũng bận rộn và đầy máu sắc.
Trung đến trường, hôm nay là ngày đầu tiên của học kì cuối. Học kì này học 2 tháng là nghỉ tết rồi vào học tiếp. Trung đang tìm đường đến lớp học môn Quản Trị Nhân Lực, trong TKB ghi E.1002 mà Trung chỉ thấy đến E.1001 là hết rồi. Trung đành nhìn xung quanh, các sinh viên đang kéo nhau đi trên hành lang. Trung nhìn rồi đánh bạo hỏi một cô gái xinh xắn đang đi về mình:
- Bạn, cho mình hỏi phòng E.1002 ở đâu vậy, mình tìm hoài không thấy
-
Cô gái ngước nhìn Tr, mặt không cười không cau có, rồi nó:
- Bạn học quản trị nhân sự à? Đi theo mình, mình cũng đang đi tới E.1002 nè!
-
Thế là Trung vác balo lon ton chạy theo cô gái. Cô cũng khá xinh, nước da trắng, cao ráo, giọng nói hơi nặng, có vẻ là người quê ở Hà TĨnh hay Nghệ An gì đấy.
Hóa ra E.1002 năm khuất sau một cánh cửa, Trung lại ít khi lân la truong trường nên đúng là khó mà biết được. Vào phòng, Trung nói:
- Cảm ơn bạn, không có bạn có khi đó mình mình cũng không tìm ra phòng này. Phòng gì khó tìm như mê cung – vừa nói Trung vừa cười. Một nụ cười hiền hậu, hơi ấm áp nhưng không quá nồng nhiệt vồn vã.
- Không có gì, mình là đồng môn cũng là đồng đạo mà, hi hi. Thôi mình vào học nhé.
Nói rồi cô gái vào phòng, ngồi ngay bàn đầu. Nơi đó có một người con trai đang chờ cô, mắt hắn hơi cau lại khi thấy cô gái đứng nói chuyện vời Trung ở cửa.
Trung nhìn quanh tìm chỗ, chàng thường ngồi ở giữa lớp. Nhưng hôm nay đi trễ, nên các ghế ở giữa và cuối phòng đều kín cả. Bọn sinh viên vẫn thường né bàn đầu mà! Thế là Trung đành lên bàn đầu ngồi. Ở dãy đầu cũng chỉ còn vài chỗ, Trung đánh bạo đặt balo xuống bên cạnh cô gái, miệng nhanh chóng nói:
- Nay đi trễ hết chỗ mất rồi, hai bạn cho mình ngồi đây nhé?
Cô gái ngẩng mặt lên mình Trung rồi lại mở cặp soạn sách ra tiếp, còn cậu bạn thì có vẻ hơi không chào đón:
- Được, bạn cứ ngồi.
Thầy vào lớp, buổi học diễn ra khá suôn sẻ. Trung vốn là sinh viên giỏi trầm tính, tính cách từ lúc bố mẹ mất. Thầy hỏi mấy câu khó rồi vô tình chỉ ngay Trung đang ngồi bàn đầu. Rất nhanh Trung đứng dậy phát biểu rất chuẩn. Thậm chí cậu còn được một điểm cộng của ông thầy, một giáo viên nổi tính hắc ám và khó tính.
Từ đó đến hết kì cậu ngồi ở bàn đầu, hay đứng dậy phát biểu theo sự chỉ định của thầy dù không dơ tay, và thường xuyên nhận được lời khen của thầy, ánh mặt ngưỡng mộ của các bạn học. T
ất nhiên trừ cậu bạn trai của cô gái kia. Cậu ta luôn nhìn Trung với ánh mắt thiếu thiện cảm, luôn để bạn gái mình vào trong cùng, mình ngồi giữa rồi ép Trung ngồi ngoài.
Tiếng chuông vang lên, buổi học kết thúc, Trung gói ghém sách vở rồi đi về. Đứng dậy, Trung sực nhớ, quay lại hỏi cô gái:
- À, bạn tên gì nhỉ, cô bạn đồng môn, đồng đạo kiêm đồng...bàn học? Nãy mình quên hỏi tên bạn mất.
Cô gái ngập ngừng rồi nói:
- Mình tên Huyền, còn bạn.
- Mình trên Trung? À, còn cậu, cậu tên gì? – Trung nhìn thấy ánh mắt của cậu bạn kia, liền làm mặt cười hỏi?
- Nam, mình là bạn trai của Huyền.
- Ồ, cậu may mắn ghê, haha. Rất vui làm quen hai bạn, thôi chào nhé.
Trung giơ tay bye hai người rồi quay lưng về. Đường phố SG tấp nập, ánh nắng ban trưa làm hơi lạnh tạm lui, Trung cảm thấy khoan khái lạ thường. Nó cảm giác hôm nay là một ngày tuyệt vời, từ khí trời đến những người bạn mới quen – tất nhiên trừ thằng cốt đột bạn trai của Huyền.
Còn một điều tuyệt vời chờ Trung ở nhà.
Phần 2
Vừa vào nhà, Trung đã thấy một nồi cơm ở phòng khách, chị Phụng nấu cơm thì khỏi chê. Bôn năm SV của Trung chưa bao giờ chị để Trung ăn cơm tiệm, mà có cho Trung cũng chả thèm. Trung im lặng lên phòng cất balo, rửa mặt rồi xuống, vẫn không thấy chị P. Trung không vội gọi vì có đôi lúc chị đang cắm tai nghe để nghe nhạc, kêu khản cổ cũng không trả lời. Trung vào phòng chị, gõ cửa thì thấy cửa khép, mở ra không thấy chị. Trung lại xuống nhà tắm tìm, chắc là chị đang giặt đồ.
Cửa phòng tắm khép hờ. Nhìn vào, Trung bất giác đứng người, máu nóng dồn lên mặt. Quả thật, chị Phụng đang giặt đồ. Tuy nhiên chị để giỏ đồ ở đấy, một chân gác lên giỏ đồ, một tay xoa xoa vú còn một tay thì đang thọc vào váy mà mân mê. Qua khe cửa, Trung có thể thấy rõ hai bầu vú trắng trẻo của chị, hai đầu ti hồng hào cũng như mảng lông phía dưới. Chị ưỡn ưỡn người, tay mân mê cái hạt mồng đốc đang ẩn hiện dưới đám lông. Rồi như không chịu nổi, chị lấy tay kia cho vào hẳn bên trong cái khe, day day, móc móc. Miệng chị hơi rên rỉ những từ ngữ vô nghĩa. Khuông mặt trắng ngần của chị dần hồng lên, mồ hôi chị hơi rỉ ra, vương trên tóc mai.
Bên ngoài, thấy cảnh này Trung như không tin nổi. Người chị đoan trang hiền dịu của Trung như trở thành con người khác, dâm đãng và ướt át. Ngạc nhiên qua đi, Trung lại thấy trong người như có một làn máu nóng dâng lên. Tay Trung vô thức kéo khóa quần xuống. Lúc chị cho tay vào cái khe *** cũng là lúc Trung cởi khóa ra, cho tay vào và xóc.
Hai chị em một kẻ trong một kẻ ngoài đang thủ dâm cùng lúc. Chỉ là chị Phụng nhắm nghiền mắt, miệng rên khẻ nhũng câu vô nghĩa; còn Trung bên ngoài thì nhìn chị gái, miệng mím chặt cố nén những cảm xúc. Thân thể chị Trung căng dần lên theo từng cái day. Bên ngoài Trung cũng vậy, nó xóc ngày càng nhanh hơn, ngày càng mạnh hơn.
Rồi, chị Trung day mạnh, miệng ngày càng rên lớn, dâm thủy từ ****** chị rỉ ra, chạy theo cặp chân trắng xuống tới đầu gối. Mép *** chị phát ra những tiếng nhóp nhép nhóp nhép, bọt động lại trắng trắng ở mép *** chị. Chị cong người lên, hai tay thọc thật mạnh vào *** rồi rên:
- Chị ra, chị ra Trung ơi.
-
Cùng lúc, ở bên ngoài Trung thấy một luông khí từ trong bụng mình dâng trào, Trung gồng mình. Lúc chị Phụng gọi tên Trung cũng là lúc Trung xuất tinh. Một dòng tinh trắng đục bắn ra từ con cu to bự, văng thẳng lên tường rồi rỉ xuống sàn.
Mắt Trung đờ đẫn, Trung lật đật kéo khóa quần rồi đi ra bàn ăn. Không may lúc kéo, Trung kéo mạnh quá nên kêu roạt một cái. Trung vội vàng chạy nhanh lên phòng mình...
P đang đờ đãn vì cơn cực khoái, hai tay nàng đang mân mên cặp vú và cái *** ẩm ướt mềm mại, thì nghe roạt một tiếng bên ngoài. Hoảng hồn, nàng lật đật bỏ chân đang đặt trên giỏ đồ xuống, vén lại đầu tóc rồi chạy ra nhìn thì không thấy ai. Nàng quay đầu lại thì đạp phải một bãi nước nhơn nhớt trắng trắng dưới chân. Lấy tay đưa lên mũi ngửi, nàng tái mặt... Nàng thừa biết đó là gì, và của ai.
Bật chợt nàng đưa tay lên liếm một cái. Một mùi vị nồng nàn xông vào mũi nàng, mùi của giống đực. Nàng ngơ ngác một hồi rồi quay và cho đồ vào máy giặt. Lòng bối rồi không biết lát phải giáp mặt Trung như thế nào đây.
___
Phần 3:
Ở trên phòng, Trung cũng chẳng thoải mái gì. Nằm vắt tay lên trán, Trung suy nghĩ, chuyện gì xảy ra thế này? Người chị gái thánh thiện, thâm trầm của mình lại lột xác thành một cô gái dâm dàng, thủ dâm ngay trong phòng tắm. Hình tượng đã vỡ nát. Tệ hại
hơn, chị Phụng lại rên tên Trung khi cực khoái. Chắc chắn là chị tưởng tượng đang làm tình với mình? Thật kinh khủng.
Trung từng nhìn thấy những tấm hình khỏa thân của chị gái, do bạn trai của chị chụp mà trước đây mà Trung đi đòi lại từ hắn.Trung cũng có suy nghĩ về chị vài lần trước đây, những suy nghĩ đen tối Tuy nhiên chúng vừa manh nha xuất hiện thì Trung vội gạt đi. Ba mẹ đã mất rồi, chỉ còn hai chị em thân thích nương tựa nhau, Trung không thể nào làm điều gì có lỗi vời chị. Thế là Trung đành bỏ qua hình ảnh người chị cao ráo với cái eo thon, làn da săn chắc, mái tốc bồng bềnh và đôi môi mọng thắm để thủ dâm với những hình ảnh khác....
Thế mà hôm nay Trung lại gặp cảnh tượng này, thật tội lỗi nhưng cũng thật kích thích. Không kích thích thì làm sao Trung có thể vạch cu ra ngay bên ngoài và thủ dâm cùng với Phụng. Quả thật, ở trong tình huống như thế, với một người con gái đang chín mọng thủ dâm trước mặt, họa chăng chỉ có thể là thánh mới kiềm được con lợn lòng.
- Do chị thủ dâm trước mặt mình nên mình mới bị kích thích, hơn nữa lại dám tưởng tượng đang làm tình với mình, điều mà mình không bao giờ dám nghĩ tới. Là do chị!
Tìm được lí do biện hộ cho hành vi thủ dâm và xuất tinh ngay trước của chị Phụng của mình, Trung thở hắt ra, nhẹ nhàng hơn và thiếp đi. Mười lăm phút sau, Trung bật dậy rửa mặt rồi xuống ăn cơm. Trong lòng Tr thầm dặn mình phải cố kiềm chế nét ngượng ngùng khi gặp chị.
Về phần Phụng, nàng đang giặt đồ. Tuy có máy giặt rồi nhưng có những thứ như áo len nàng vẫn giặt tay. Vừa vò, nàng vừa suy tưởng. Mùi vị giống đực vẫn đọng lại trong cổ họng nàng, ngai ngái nhưng đầy quyến rũ đến mê hoặc. Trước đây, nàng cũng có bạn trai, và từng vô tình nếm qua mùi vị này.
Người yêu nàng trước đây vẫn cố ép nàng bú cu anh ấy, nhưng nàng thường từ chối. Cả những lần làm tình giữa hai người cũng rất gượng gạo vì Phụng là mẫu con gái ưa thẹn thùng. Lúc làm tình nàng chỉ nằm im, tiếng rên cũng không bật ra. Không phải vì nàng là loại thích nằm im hưởng thụ, mà nàng sợ bạn trai đánh giá nàng là con người lăng loàn....
Rồi cái chết của ba mẹ nàng làm hai người tan vỡ. Vì trong suốt đám tang, anh ta không phụ giúp gì cho Phụng mà lo đi bù khú với đám bạn. Chỉ đến hôm đi hỏa táng, anh ta mới mò mặt đến, an ủi Phụng vài câu rồi về đi làm.
Sau đám tang, biết tin Phụng có được số gia tài lớn do ba mẹ để lại, anh ta vội vàng bảo Phụng hùn vốn vào cửa hàng tin học của anh ta. Anh ta bảo mở rộng cửa hàng xong, cửa hàng đi vào ổn định sẽ cưới nhau, anh ta sẽ lo cho Phụng suốt đời.
Phụng cũng xiêu lòng, vừa mất người thân, ai mà không cần một chỗ dựa cơ chứ? Tuy nhiên vừa bàn với Trung thì Trung gạt đi, bảo chưa cưới hỏi gì mà đã vội vòi tiền bạn gái góp vốn. Trung bảo Phụng cứ giả vờ từ chối xem thế nào.
Quả thật, khi thấy Phụng đang định góp tiền bỗng từ chối thù anh ta cau có ngay. Cố thuyết phục Phụng vài câu mà vẫn không được, anh ta bỏ về.
Từ đó, những lần gặp nhau của hai người là những lần anh ta thuyết phục Phụng, chả có thời gian nói lời yêu thương ngọt ngào gì cả. Trong khi đó, Phụng vừa trải qua nỗi đau mất cha mẹ, đáng lẽ người yêu phải động viên cô mới phải. Thế là từ giả vờ đắn đo, Phụng quyết định không góp vốn nữa. Hai người cũng không làm tình lần nào nữa, vì Phụng đã quá mệt mỏi và chán chường.
Nghe lời tuyên bố ấy của Phụng, anh ta hằn học nói:
- Thằng em trai của em còn bỏ tiền ra sửa cái từ đường và bố thí cho bọn họ hàng nghèo hèn, cớ gì em không góp vốn cho anh được. Còn cưới xin thì từ từ, anh phải ổn định mới cưới em được chứ.
- Anh đừng nói về họ hàng em như thế...
- Anh cứ nói như thế. Chả phải ba mẹ em cũng từng nghèo hèn như họ sao, em chột dạ à? – Đang cơn điên tiết, anh ta nói không hề suy nghĩ.
-
Một cái tát thật kêu! Mặt anh ta hằn lên năm ngón tay của Phụng. Phụng thấy mình hơi nặng tay, định cất tiếng xin lỗi thì anh ta không ngờ cũng vung tay lên định tát cô. Nhưng anh ta kiềm được, một sự kiềm chế muộn màng.
- Tôi không thèm nói chuyện với cô nữa. Nói cho cô biết, cô mà không đưa tiền cho tôi, tôi sẽ tung hình nóng của cô lên mạng. Những lúc cô nằm ngủ lúc hai đứa đụ nhau, tôi đã chụp lén hết rồi.
- Anh....., khốn nạn – vừa nói, Phụng vừa cố nén những giọt nước mắt.
Tôi cho cô một tuần, nếu không với một kĩ sư tin học như tôi, có thể tung lên mạng mà người ta không tìm được tung tích đấy.
Nói rồi anh ta bỏ về, để mặc giai nhân ngồi ở quán cafe... Một dòng nước tuôn ra từ đôi mắt thăm thẳm. Nhưng nó cũng khô đi rất nhanh, Phụng đã quá mệt mỏi sau cái chết của song thân, giờ đây lại bị người yêu phản bộ, hăm dọa tống tiền. Nàng không đau, vì nàng quá đau....
Quán vắng dần, lòng nàng cũng tan tác dần. Nàng đi về, thả mình xuống giường mà lòng đau như cắt. Con người ta khi đã gần như tuyệt vọng, thì còn gì sức mạnh đây?
Nhưng may sao, nàng vẫn còn một người em trai, đứa em đã tháo vát gồng gánh qua đám tang của cha mẹ, đã tự tin lèo lái gia đình chỉ còn hai chị em, đã sẵn sàng bỏ ra một món tiền khổng lồ chỉ để “giúp các bác ở quê”. Thật vậy, Trung vốn học kinh tế, chất quyết đoán, năng động, mạnh mẽ đã ngẫm vào người Trung.
Một tuần sau đó, là một tuần Phụng mất ăn mất ngủ. Muốn đưa tiền cho tên người yêu cũng không được, vì tải khoản ngân hàng phải hai chị em cùng kí mới rút được. Nàng mặt mũi nào nói sự thật cho Trung biết, nàng cũng không còn tỉnh táo để bịa một câu chuyện trước mặt Trung để nó đồng ý rút số tiền lớn như vật.
Thấy chị mình bần thần, Trung nảy sinh nghi ngờ. Và không quá khó để Trung ép một người đang hoảng loạn như Phụng nói ra sự thật. Nàng vừa ôm Trung, vừa khóc vừa mếu máo kể lể. Tuy nhiên nàng chỉ nói là bạn trai giữ những tấm hình thân mật của nàng và bạn trai, chứ không phải hình nàng trần truồng.
Không quá khó để Trung bỏ ra một số tiền, thuê đám giang hồ quận 4 tới dọa cho tên người yêu kia một trận. Lập tức hắn ói file gốc ra, không