_Dậy chưa,đi sớm đi kẹt xe đó
_6 giờ anh qua đón em đi ăn sáng rồi mình đi luôn!
Cười buồn,đánh răng súc miệng,mẹ cũng vừa nấu đồ ăn sáng cho cả nhà
_Đi đâu đó con!
_Dạ con đi chơi
_Ăn sáng rồi đi đâu thì đi-ba tôi vừa đọc báo vừa nói
_Mày học hành sao rồi-anh cả hỏi
Thật ra nhà tôi gốc Bắc,nói cho vui vậy thôi chứ cả nhà tôi vẫn một giọng miền nam đặc sệt nhưng vẫn gọi là anh cả chứ không phải là anh hai,coi như là giữ một chút chất Bắc vậy.
_Cũng tàm tạm
_Học sao thì học đừng có theo thằng ba ăn chơi là được-anh hai tôi vừa uống cafe vừa tiếp lời
_Ê! ông nói ai ăn chơi ,ỷ bác sĩ muốn nói gì thì nói hả?-ông anh ba của tôi sửng cồ cải lại
Nói chung là thế,nhà tôi ít khi nào mà không có chiến tranh giữa các vì sao.Một phe là ba và hai ông anh lớn,phe còn lại là tôi ,anh ba và mẹ
_Thằng hai! mày nói gì kỳ vậy,dù sao em mày cũng là dược sĩ mà!-mẹ tôi nói
_Thì cái thứ đó kiểu gì mà bác sĩ nổi,có cái bằng tốt nghiệp cấp 3 mà cũng phải chạy cho nó
_Vái trời ông mổ để quên dao trong bụng bệnh nhân cho ông ở tù mọt gông-anh ba tôi chửi lại
_Mày nói cái gì?-anh cả tôi tiếp lời,ổng cũng hay mổ lắm
_Tụi bây im coi-ba tôi chửi lại-Ở nhà không yên nữa,thằng cả thằng hai hôm nay trực phải không? ăn lẹ rồi ra bệnh viện đi! Thằng ba cũng lo mà đi làm đi
Tốt nhất là tôi nên chuồn êm,nếu không thì khó mà thoát.Hi vọng năm sau ông cả lấy vợ ra ở riêng thì nhà bớt chiến tranh vậy.Vớ cái máy ảnh của ông anh ba,âm thầm dắt xe chuồn thẳng
_Ê ku!-anh ba tôi gọi giật
_Có gì không đại ca!-tôi vẫn hay đùa với ổng như vậy,còn với ba và hai ông anh lớn thì không bao giờ,nhìn thôi đã ngán rồi
_Đi chơi với ghệ hả?
_Ừ
_Có tiền chưa?
_Có rồi!
_Cầm thêm đi mày-ổng vừa nói vừa móc cặp táp đưa tôi một xấp tiền cột sẵn dây thun,xong ổng phóng xe dông thẳng,hi vọng ông này lấy vợ trễ
…….
Đón Hạnh ở đầu hẻm,em kêu tôi vào nhà.thấy em chuẩn bị đồ như là đi du lịch dài ngày làm tôi thấy mắc cười
_Sáng đi chiều về thôi mà,làm gì em mang đồ theo như tị nạn vậy?
_Em nghe nói ở đó chặt chém lắm,mang đồ nhà đi theo vừa rẻ vừa ngon,anh ăn sáng đi,em có nấu cháo trắng hột vịt muối nè,ăn ở ngoài mắc lắm
Tôi cười thầm,thôi thì tùy em vậy.Ngồi trong phòng em,hơi ngạc nhiên,tụi bạn em đâu rồi nhỉ,đem thắc mắc này hỏi em thì em nói là tụi nó về quê rồi.Vậy cũng hay,ăn uống cũng thoải mái,khỏi con nào nhìn.Tôi với em ăn chán chê,hôn hít đủ kiểu rồi bắt đầu lên đường
Hôm thứ bảy đó,hai đưa đi chơi thật vui,tôi thì chẳng tắm biển,nước dơ òm.Em thì tung tăng nghịch nước,chắc lâu rồi em không ra biển,tôi không quên chụp vài tấm hình phong cảnh,cố tình đưa cái mặt tôi vào đó làm bằng chứng cho Uyển Văn.4 giờ chiều,cũng nên về,em có vẻ thích biển lắm,không muốn lên bờ.Về tới nhà cũng tầm hơn 7h tối,mệt thật.Uyển Văn nhắn:Mai qua sớm chở em! Thôi ngủ lấy sức,mai ra lại Vũng Tàu không quên nhắn em:Mai gọi điện kêu anh dậy sớm giùm.
phần 8:khai giảng
Mấy ngày cuối cùng chuẩn bị cho khai giảng ngốn của tôi không biết bao nhiêu thời gian.Động viên thằng này,nạt nộ em nọ,thậm chí tự hăm dọa chính bản thân mình,…Đâu đó xong xuôi,coi như năm nay tôi đứng sau cánh gà,coi tụi nó làm trò khỉ vậy.Tiền còn dư sau khi thuê âm thanh, dựng rạp và hàng chục thứ hầm bà lằng khác được sếp hiệu trưởng chỉ đạo công văn xuống,cho nguyên đám ăn chơi một bữa,tụi bên đoàn và chi hội hào hứng lắm,còn tôi không thích,tôi cần ngủ một chút mà vốn tôi chẳng ưa gì mấy thanh niên ưu tú đó, nhậu nhẹt chung mà không ưa nhau thì chán bỏ mẹ.Thôi về ngủ ngon hơn.Điện thoại reo,số của thằng cha bí thư chi đoàn
_Em làm MC được không?
_Em biết gì đâu làm!
_Thằng MC viêm họng,anh thấy ngoài em ra không ai làm thay được hết
Các bạn khi nghe câu này có thể sẽ rất mát lòng mát dạ thậm chí còn vung tay hứa chắc chắn như đinh đóng cột rằng sẽ hết sức hoàn thành nhiệm vụ,còn đối với tôi thì câu này có ý nghĩa là:Thằng MC nó không thèm làm,tao thấy ngoài mày ra chẳng có thằng nào dư hơi để làm đâu!.làm thì làm,tôi ngán gì thằng nào
Ngày khai giảng quả thật là ngày hội non sông,có nhiều thằng trong lớp tôi mới thấy mặt nó vài lần,thì hôm nay đứa nào đứa nấy có mặt đông đủ cả, tung tăng tung ta,quần là áo lụa,chủ yếu là nghe coi năm nay học phí ra sao.Sau một màn nhảy cổ vũ truyền thống hở nửa ngực và nguyên cặp đùi của mấy em hot girl trong trường,thầy hiệu trưởng khoan khoái bước l
n bục đọc diễn văn.Ôi sau bao nhiêu năm tôi mài mòn mấy cái đít quần jeans nơi đây,tôi chỉ có vinh dự được gặp thầy vài lần khi khai giảng,còn sau đó thầy mất biệt nơi nào,nhân vật quan trọng có khác.Trong lúc thầy đang hùng hồn trên bục đọc bài diễn văn xúc động mà hình như năm nào tôi cũng nghe.Cha nội bí thư đoàn trường phân công tụi tui dập tắt ngay những hành động khiếm nhã của sinh viên như ngủ gục hoặc chơi game trên điện thoại chẳng hạn.Nhìn tụi bí thư lớp khác đi lòng vòng trong hội trường mà tôi mắc cười :y chang dân phòng dẹp chợ.
Đến phần tôi,sau một loạt cái hầm bà lằng kính thưa,kính gửi.Tôi cố gắng chọc cười hội trường một chút,nói thật tôi đọc mà tôi còn chán nữa là…Mấy em giai trong cánh gà ngày tập thì chê ỏng chê eo đến lúc này thì hào hứng tợn,nhao nhao đòi tiếp mục mình phải được biểu diễn trước.Riêng tôi thì đã sắp sẵn,mấy chú cầm guitare hát ca trù quần áo sặc sỡ như hề trong gánh xiêc thì cho xếp cuối cùng(đã dặn tụi nó ăn mặc lịch sự rôi! hài),ai cũng cần nghỉ ngơi và giọng ca các chú ấy là một phương án cực kỳ hiệu quả.Cho tiết mục của mấy em chân dài ra trước theo thứ tự:em hở,em kín,em kín,em hở,…..Tôi đọc tên các đồng chí ấy và tên các tiết mục xong,chẳng còn việc làm,xuống cuối hội trường ngồi,càng xa cái loa càng tốt.
_Chào chú!
Ai đó vừa vỗ vai tôi,quay lại thì ra là cô bé hôm nọ.Hôm nay trông có vẻ khác hơn so với lần trước.
_Có gì không ngoại?
Cả khúc dưới chả hiểu mô tê gì về cái thứ đại từ nhân xưng chẳng hợp với tuổi tác này,tụi nó đang tròn xoe đôi mắt nai,cái ánh mắt mà mỗi năm tôi chỉ thấy có một lần vào ngày khai giảng.Học chừng vài tháng là tụi nó thành quỷ hết rồi!
_Hì hì,không có gì cả!
Tôi cũng đang rảnh mà,ngồi xuống tán dóc cho vui,hứa trong đầu:”không tán gái nữa”.Nói chuyện một hồi,biết em này quê ở Tiền Giang và có cái tên cũng hay hay:Lượm.Nhìn kỹ lại,trông có vẻ trí thức vừa nghiêm nghị lại vừa hiền,thế mà cũng thích giỡn lắm đây,cặp kính trên mắt khá dầy nhưng màu sắc đẹp càng khiến cho đôi mắt thêm mê hồn,da trắng,mũi không cao lại bị gãy nhưng tổn quan cũng khá bắt mắt,người thon,dáng được,giọng ngọt.
_Anh nói chuyện hay ghê!
_Vừa ghê vừa hay
_Không ghê đâu
_Vậy mà có nhiều người cũng hay tát vào mặt anh lắm!
_Ai mà vô duyên vậy!
_Vài người giống em!
Coi như tôi đã ngầm cảnh báo Lượm trước rồi nhé! Đừng dại mà lao đầu vào tôi.Thôi, tiết mục tạp kỹ của thằng bạn cũng vừa xong,lên làm nhiệm vụ tiếp vậy.Mấy bô lão đã đi họp hội nghị Diên Hồng từ hồi nào,giờ sân chơi này là của giới trẻ,để các em nó thoải mái chút,tay bí thư đoàn trường ra sức phản đối kêu phải giữ không khí trang nghiêm,khai giảng có phải đám ma đâu cha! mà đám ma ỡ Sài Gòn có khi còn vui hơn đám cưới! Cả đám nháo nhào phản đối hắn, tay đó cũng lũi thủi cụp đuôi chui ra ngoài,chắc đi méc hiệu trưởng.Kệ! bật nhạc sàn lên cho không khí nó sôi động.
_Ma cũ đã làm trò xong,bây giờ tới ma mới lên sân khấu thể hiện thái độ
Cả hội trường gầm rú hết cả lên,các em ma mới năm nay máu quá,ào ào kéo lên sân khấu,tranh giành Micro một cách khốc liệt.Lúc đầu tôi còn giới thiệu tên,lúc sau mệt quá.Kệ! muốn làm gì thì làm.Nói chung ngày khai giảng hôm đó thành công tốt đẹp,mà nếu có không đi chăng nữa thì tay bí thư đoàn trường vẫn phê như vậy thôi,cha này thành tích bỏ mẹ.Bãi chiến trường cho tụi khác dọn,hôm nay mệt quá rồi,khan cả cổ.Lúc ra về,tình cờ thấy em Lượm ngồi trên ghế đá,vẻ mặt cô bé hơi buồn.Phải lại hỏi thăm thôi dù gì cũng quen biết.
_Chưa về hả Lượm?
_Dạ chưa!-đúng là dân miền Tây giọng ngọt như mía lùi
_Sao vậy?
_Em hơi mệt,chút nữa em về.
Nhìn đồng hồ,cũng trưa rồi,nhưng hình như có một cái gì đó níu tôi lại,muốn đi mà không thể nhấc chân lên nổi.Ánh mắt Lượm nhìn tôi,đẹp kinh hồn nhưng cũng ẩn chứa một buồn vô tận.Dường như nếu có ai đó lỡ bước lạc vào thì cũng sẽ chết lặng trong đôi mắt lạ kỳ ấy,hàng mi của Lượm cong vút thanh mảnh uyển chuyển theo từng ánh mắt biết nói một cách thật điêu luyện như một nghệ sĩ ba lê chuyên nghiệp.Tôi chẳng thể dùng bất cứ ngôn từ nào để diễn tả được nét đẹp của hai ánh sao mai ấy,chỉ biết chiêm ngưỡng nó như thể đó là một tác phẩm kinh điển của một họa sĩ thiên tài
_Anh làm gì mà đứng đực ra vậy!
_Vậy anh ngồi chơi chút nhé!-tôi cười méo xẹo
_Dạ tùy anh!
Tôi chỉ ngồi mà chẳng biết phải nói gì,có thể là hôm nay mồm miệng liến thoắng quá nên hơi mệt chăng.Tôi ngồi đó,ngắm nhìn Lượm,trong ánh nắng ban
mai(cái này hơi xạo,gần 12 giờ trưa rồi),trông cô bé toát lên một vẻ đẹp kỳ lạ vừa như quen thuộc mà tôi đã gặp ở đâu đó rồi thì phải
_Chiều nay em có tiết không?
_Dạ không!
_Tên em lạ quá ha!
_Lạ gì anh!
_Tại anh ít thấy ai tên Lượm
_Tên ba má em gọi ở nhà thôi,tên em là Kim Anh,anh bị em lừa rồi!
Nói xong cô bé cười thật tươi để lộ hai hàm răng trắng đều trông dễ thương vô cùng và gương mặt đã không còn nét buồn buồn nữa mà thay vào đó là một sự tươi tắn căng tràn sức sống,dù cho đôi mắt cũng vẫn còn có nét ưu tư.Tôi thì thấy chuyện này chả có gì vui cả,nhưng thấy cô bé cười,đành cười theo thôi,hì hì.
_Em hết mệt rồi thì phải?
_Dạ! tại trong đó ngộp quá
_Ừ anh về nha!
_Dạ
Về ngủ thôi,mệt quá rồi.Tin nhắn lại đến: Khai giảng vui không anh?
Chương 9: chuyện linh tinh
Kể từ hôm đó,tôi và Kim Anh nghiễm nhiên là bạn với nhau,chỉ là bạn thôi tôi cũng không muốn đèo bòng thêm làm gì,hai trái bom nguyên tử kế bên không biết sẽ bị kích nổ lúc nào và tôi cũng thấy mệt mỏi lắm rồi,bỏ tất.Tôi thích đi chơi chung với Kim Anh,chủ yếu là uống nước trước cổng trường tán dóc mấy cái chuyện kinh tế chính trị đại loại như khi nào Mỹ đánh Iran hay là ngày mai giá xăng có giảm không chẳng hạn .Thỉnh thoảng tối nhắn tin chọc ghẹo nhau hay hỏi về ba cái chuyện linh tinh trên trường.Mặc nhiên chúng tôi hay đi chung,nói đi chung chứ thật ra là đến thư viện kiếm sách học.Thỉnh thoảng tôi cũng hay tới quán ăn chỗ Kim Anh đang làm phục vụ,ngồi chơi tán dóc một chút mỗi khi Uyển Văn hay Hạnh tha cho tôi một bữa(trừ khi hai em có chuyện đột xuất).
Mà dạo này Hạnh cũng tăng ca dạy thêm nên thời gian tôi rảnh cũng kha khá,Uyển Văn thì vẫn thế,thi thoảng hay bốc đồng kêu tôi dẫn đi chỗ này chỗ nọ chơi cho hết ngày hết tháng.Vì thế nên tôi có nhiều thời gian ngồi bàn về thế sự hay bình văn bình thơ với Kim Anh nhiều hơn,thỉnh thoảng cũng làm thùng rác của nhau mỗi lúc tôi ức chế mấy thằng trên đoàn hoặc em tức mấy ông giảng viên trong trường.Tôi với em ngày một thân,chúng tôi phát hiện ra mình cũng có nhiều điểm chung:thích nghe nhạc Trịnh(tôi thì thêm môn rock),thích đọc sách và đi du lịch.Tuy nhiên,2 thú vui kia thì tôi và em có chia sẽ cùng nhau,còn du lịch thì tôi chưa đi với em lần nào cả.Nghe em kể sông nước quê em mà tôi đã nôn nao đến đó rồi.Hi vọng một ngày không xa tôi sẽ đặt chân đến.
Khoảng hơn tuần sau,nhà Uyển Văn và nhà tôi tổ chức đi Nha Trang chung,nghe giang hồ(anh ba tui) đồn là hình như để làm quen kết thông gia thì phải.Hai ông anh lớn làm bác sĩ,không dám xin nghỉ phép vì dạo này bệnh viện cũng hay quá tải đột xuất,còn anh ba tui thì ghét nhất đi chơi với các bậc phụ huynh nên kíu bận,cuối cùng thì nhà tôi đi có ba người:ba mẹ tôi tôi và tôi ,còn nhà em là trọn vẹn,mà nói trọn vẹn chứ quân số cũng ngang với nhà tôi,tức ba người(em là con một).Uyển Văn có lẽ vui lắm,cứ tíu tít bên tôi mãi,lâu lâu lại bóng gió xa xôi về “ngôi nhà và những đứa trẻ”,còn tôi thì rầu rầu:đi phượt ăn bờ ngủ bụi quen rồi giờ ở khách sạn,ăn nhà hàng lạt lạt miệng sao ấy.Leo lên xe,ngủ một giấc,mở mắt ra là tới Nha Trang.Vào khách sạn nhận phòng xong,cả hai nhà rủ nhau đi ăn hải sản nói chuyện tâm tình.Vốn tôi đang mang mặc cảm tội lỗi nên cũng không tự nhiên lắm , khi cô hoặc Uyển Văn hay gắp đồ ăn cho và nhất là mỗi lần cô nhìn tôi cười.Bốn bậc phụ huynh hình như đi xe cũng khá mệt nên cũng không tham quan đâu cả,chỉ ngồi hàn huyên bỏ mặc hai trẻ bơ vơ dạo biển với nhau.Chiều hôm đó,ngồi trong phòng một mình cũng buồn,rủ em ra ngoài hóng gió biển chơi.Hôm nay tôi cố gắng quan tâm bù đắp cho em đỡ tủi thân.
_Ra ngoài chơi đi người đẹp!
_Chờ chút! hì
Tôi đứng dưới cổng khách sạn chừng 15p thì thấy dáng em đang rảo bước đi ra,2 đứa dắt tay nhau đi lòng vòng,thỉnh thoảng tôi có hôn em vài cái hoặc nghịch ngợm len lén vỗ mông em,em không nói gì chỉ lườm tôi một cái rồi thôi.Em đứng trên mỏm đá,lặng lẽ ngắm biển,tôi chợt thấy có cái gì đó nao nao,vòng tay siết chặt lấy em.Em cười tươi,hỏi sao hôm nay anh thắm thiết với em thế.Tôi thấy mình có lỗi quá,không biết giấu em được bao lâu đây.Bất chợt,em xoay người lại,tay quàng qua vai nhìn tôi cười thật tươi.Tôi ghì chặt lấy em vào lòng,chặt đến nỗi nghe được cả tiếng em thở hắt ra và cả trái tim của em đang đập thình thịch trong lồng ngực.Tôi hôn em một nụ hôn thật sâu,em càng ôm tôi chặt hơn và cũng đáp lại những nụ hôn của tôi thật gấp gáp.Em lại nhìn tôi cười,hôm nay anh đẹp trai ghê ta….
_Em hỏi thật anh nè?
_Có gì không em?
_Anh có muốn cưới em không?
_Sao em hỏi vậy?
_Thì anh cứ trả lời em trước đi!
_Có chứ
_Vậy là em yên tâm,em tưởng anh không còn yêu em nữa!
Ánh mắt em buồn rười rượi nhìn xa xa ra phía biển,tôi cũng vậy,biển hoàng hôn đẹp quá nhưng cái gì đẹp nó thường không gắn liền với chuyện vui,cứ như một bản nhạc hay nhất định nó phải là một bản nhạc não nề.Tự vấn lương tâm,có lỗi với Uyển Văn này,có lỗi với Hạnh này.Thôi thì nếu tôi bên cạnh ai thì ráng bù đắp cho người ấy càng nhiều càng tốt
_Anh nè!
_Gì nữa người đẹp?
_Dạo này anh ít quan tâm tới em lắm đó!
_Ừ! anh biết,bây giờ anh quan tâm bù đây
_Anh nè!
_Có gì không em!
_Anh bớt hút thuốc lại đi,hôn anh mà hôi rình mùi thuốc
_Ừ! anh đang cai
_Anh nè!
_Gì nữa đây!-hôm nay em có vẻ lạ thật
_Trời lạnh quá!
Vậy là tôi ôm em vào lòng giữa những tiếng sóng vỗ rì rào mép đá.Em ngoan thật,cái gì tôi nói em cũng tin,cái gì tôi bắt em cũng làm,em như một con mèo con đang lạnh run nằm gọn trong lòng tôi vậy.Em yêu tôi nhiều quá và càng như thế thì tôi lại thấy lỗi lầm của mình càng nhân lên gấp bội.Bất giác,tôi siết chặt vòng tay mình lại như thể nếu buông tay ra thì em sẽ như những đợt sóng đang đánh vào bờ kia mà tan chảy vào lòng đại dương.
_Anh nè!
_Gì nữa em?
_Thỉnh thoảng anh có đi bụi nhớ rủ em nha!
Tôi bật cười,tôi đi phượt chứ đâu có đi bụi,chắc tại từ đó khá lạ nên em không nhớ nỗi chăng?
_Đi đâu chỉ có 2 đứa mình thôi anh nhé!
_Ừ! anh sẽ rủ em
_Anh thấy em có đẹp kh