ông?
_Em đẹp nhất trên đời!
_So với cái con Kim Anh thì ai đẹp hơn!-em nói thật nhẹ nhàng nhưng tôi vẫn cảm thấy khá lo sợ,thằng bạn chó chết mách lẻo nữa rồi
_Sao em hỏi vậy!
_Tại thấy anh dành thời gian cho con đó nhiều hơn em!
_Chung trường thôi mà!
_Em không cần biết! Anh đối xử với em không công bằng-nghe giọng có vẻ như em sắp khóc
_Ừ! thôi thì anh sẽ dành hết thời gian cho em,chịu chưa?
_Em mệt!
_Anh đưa em về nhá!
_Em không thích về khách sạn
_Chứ em muốn đi đâu!
_Em mệt! vậy thôi-rồi em giận dỗi nhìn ra biển
_Thôi anh cõng về
_Dạ!
Trên đường về khách sạn,em vẫn ôm chặt lấy tôi,nước mắt chảy giàng dụa ướt đẫm cả lưng áo,và hình như em đã ngủ nhưng tay em vẫn ôm chặt cổ tôi.Về phòng,cả đêm đó tôi không tài nào chợp mắt nổi,tự trách bản thân mình.Lấy gói thuốc ra,chợt nhớ lời em,cất lại,ngồi im ra đó chẳng suy nghĩ được gì,xung quanh chỉ có một nỗi buồn đang xâm chiếm.Hạnh nhắn tin
_Anh đang ở đâu?
Không reply lại,ngày hôm nay và cũng nhiều ngày sau đó nữa là dành cho Uyển Văn.Sáng hôm sau,hai nhà ra biển tắm,tôi thì không hứng thú gì mà vui vẻ lúc này,đành ngồi trên bờ mà hóng gió thôi.Điện thoại reo,số của Hạnh,Uyển Văn đang ngồi cạnh tôi,không thể bắt máy được,ngu thật sao hồi nãy không quăng điện thoại lại khách sạn.
_Anh nghe điện thoại chút nha em!
_Ai gọi vậy anh?
_Bạn anh
_Ừ!anh nghe máy đi bạn chờ
Nói xong em lững thững ra biển,hi vọng là em không nghi ngờ gì! Mệt mỏi thật.Không biết tại sao giờ nay Hạnh lại gọi cho tôi nữa.
_Anh ơi-Hạnh vừa nói vừa khóc
_Có gì không em?
_Anh đang ở đâu? Em thấy mệt trong người
_Anh đang ở xa lắm,bạn em đâu?
_Anh qua với em được không? Tụi nó về quê hết rồi!
_Anh về chắc không kịp rồi,chờ anh một chút!
_Anh đang ở đâu mà không về với em,em nhớ anh lắm!
_Khôn được đâu em,để anh nhờ người khác nha?
_Anh ác lắm!-Hạnh khóc càng to hơn
_Anh ở xa thật mà! em không tin anh sao?
_Em tin-nói xong Hạnh lại khóc.
Tôi chẳng biết phải nhờ ai qua chăm sóc Hạnh giùm,chắc là ham làm quá nên bệnh thôi,chợt nghĩ tới Kim Anh.Tôi gọi điện nhờ và cho em địa chỉ,em sốt sắng hứa giúp,trước khi tắt máy,tôi dặn Kim Anh một số chuyện xong rồi ngồi thừ ra thở dốc,quên cả việc xóa 2 cuộc gọi vừa rồi cũng như nhắn tin cho anh ba gọi lại.Tâm trí tôi lúc đó chẳng còn tỉnh táo nữa,đầu óc cứ nghĩ đâu đâu.Uyển Văn ngồi cạnh bên tôi từ lúc nào mà tôi chằng kịp nhận ra .
_Anh làm gì mà buồn vậy?
_Không có gì đâu em!
_Anh đưa điện thoại cho em mượn chơi điện tử một chút đi!
_Nè em!-chợt tôi giật mình rụt tay lại-Mấy trò anh xóa hết rồi-Uyển Văn đang nghi ngờ mình đây
_Vậy anh đưa em nhắn tin cho con bạn! Em để quên điện thoại ở khách sạn rồi
Tới lúc này tôi chẳng còn cách gì mà từ chối được nữa,đưa cho em mà tay run run.Em hỏi tại sao,đành trả lời là hôm nay lạnh quá.Đúng như tôi dự đoán,em cầm điện thoại của tôi một hồi,quay lại phía tôi trả lại và bỏ về khách sạn một nước.Bây giờ dù có nói dối giỏi tới đâu thì tôi cũng không cách gì mà thoát khỏi tình cảnh này.
_Em đi đâu đó?
_Đi đâu kệ tôi!
Tôi nắm tay em lại nhưng em vùng vằng gạt ra.Tôi đành phải lẽo đẽo theo em suốt quãng đường về khách sạn vừa đi vừa năn nỉ trong những ánh mắt vô cùng kinh dị của những người đi bộ.Mặc,tôi đáng bị thế mà,còn em thì có vẻ hơi ngại:Anh làm gì theo tôi hoài vậy.
_Thôi mà em!
_Đi chơi với tôi mà còn gọi cho con Kim Anh nữa! anh quá đáng lắm rồi! Yêu nhau quá ha! đi một ngày là nhớ gọi điện rồi
_Sao em lại coi nhật ký gọi của anh?
_Tôi có quyền-vừa nói em vừa khóc
_Chỉ là mấy chuyện trên trường thôi,chứ có gì đâu!
_Không tin! đưa điện thoại đây.
May thật,chắc tại em chỉ chú ý đến cái tên Kim Anh mà quên khuấy đi cũng có một số trước đó ít lâu gọi tôi với tên trong danh bạ được lưu là:Thành.Mật mã thôi.Và lúc này cuộc gọi của “Thành” đã được xóa ngay từ lúc em trả điện thoại lại rồi dận dỗi bỏ về(số Kim Anh tôi vẫn giữ).Tôi cũng kịp dặn Kim Anh rồi,hi vọng em đóng kịch khá.Lại phải về Sài Gòn giải thích với Hạnh và Kim Anh nữa đây.Uyển Văn cầm điện thoại của tôi ra một góc gọi cho Kim Anh,tôi đoán thế
Một lúc sau,em đã bớt giận,gương mặt cũng vui hơn nhưng ánh mắt vẫn còn một chút sát khí.Vậy cũng là may mắn lắm rồi
_Tha cho anh lần này!
Tôi mừng thầm trong bụng,suýt chút nữa là mình làm mồi cho cá mập rồi.Giờ chỉ còn về mà giải thích cho các bậc phụ huynh thôi,may mà tôi còn chút tỉnh táo đợi k
huất bóng các vị mới giở trò năn nỉ em,cũng dễ giải thích hơn.Tôi quàng tay qua ôm eo em,em không hất ra,thế là tốt.Nhưng tôi lại nghĩ tới Hạnh,không biết em bệnh gì mà có nặng lắm không.Trong suốt quãng đường đi dọc bãi biển,mặt tôi cứ buồn buồn,cái này thì không giấu được Uyển Văn rồi.
_Đừng buồn nữa anh! Em không nghi ngờ lung tung nữa đâu
_Không sao đâu,em có quyền mà,yêu em nhất trên đời
Uyển Văn cười nhưng tôi thấy mắt em vẫn còn đỏ hoe,giải thích thế nào với các cụ đây? chợt nghĩ ra một cách.Tôi bế thốc em lên và…quăng em xuống biển,tất nhiên là đủ tỉnh táo để không làm ướt điện thoại và chọn chỗ chỉ có cát mịn,nước sâu một tí,vậy là có cớ giãi thích:mắt em đỏ do tôi nghịch nước.Em tưởng tôi đùa,đuổi theo tôi giỡn lại.Mặt em đã vui vẻ hơn rồi.Tôi cũng vậy, nhìn em cười rồi hôn em một cái.Tôi cứ thế khoát eo em đi lòng vòng bãi biển,ghé vào một quán nước nghỉ ngơi tám chuyện lung tungi.Lạy trời cho Hạnh đừng gọi…..Rút kinh nghiệm,mỗi lần đi chơi là tôi quăng điện thoại ở phòng,tối tới thì mới dám chui vào toilet gọi điện cho Hạnh,không quên xóa số và gọi cho ông anh lấy bằng chứng ngoại phạm nếu vô tình Uyển Văn gọi tôi mà máy bận.Cuối cùng thì chuyến du lịch cũng kết thúc tốt đẹp trong sự hân hoan của hai nhà.Thót tim,qua thăm Hạnh thôi.À! mà phải hỏi lại Kim Anh coi em nói cái gì để còn biết đường nói dối nữa chứ!
Chương 10: Lại ba cái chuyện linh tinh
Nói là thời gian đi Nha Trang là dành hết cho Uyển Văn nhưng tôi không làm được , không lẽ Hạnh bệnh mà tôi không gọi điện hỏi thăm.Em chỉ lạnh nhạt trả lời qua điện thoại,chắc vẫn còn giận,phải qua làm lành thôi.Mà phải hỏi thử Kim Anh xem em nói cái gì với Hạnh và Uyển Văn để còn biết đường mà lần
_Kim Anh! uống cafe với anh
_Dạ!
Hôm nay vui vẻ,rủ em tới cái quán cafe đẹp đẹp một chút coi như trả ơn em bước đầu,có khi lại phải nhờ em dài dài
_À! bữa trước em nói gì với chị Hạnh và bạn của anh qua điện thoại vậy
_Em nói với chị Hạnh em là em họ của anh,còn anh bận lên Nha Trang có việc gấp,còn cái chị qua điện thoại thì em nói là bên đoàn có vài chuyện cần xin ý kiến của anh,y chang anh dặn
Không có sơ hở,tốt rồi vì trên đoàn lúc nào mà chẳng réo tên tôi vì ba cái chuyện sổ đoàn này nọ.Kim Anh cũng làm bí thư nên việc này cũng không có gì đáng phải lo,cho dù tụi nằm vùng của Uyển Văn có comfirm lại thì cũng sẽ y chang những gì Kim Anh nói.Hạnh không biết cái gì về gia đình tôi cả,nên nói Kim Anh là em họ tôi thì chắc em không nghi ngờ.Tôi không biết Tam Tạng trải qua 81 kiếp nạn xong ổng thở phào thế nào,chứ tôi mừng như né được hai quả tên lửa mang đầu đạn hạt nhân đang bay thẳng về phía mình vậy
_Cảm ơn người đẹp nhiều lắm!
_Mà sao cái chị qua điện thoại ghen dữ vậy anh?
_Tính hơi đa nghi một chút thôi!
_Anh cũng đào hoa quá ta!
_Bạn thôi em à! Đừng thắc mắc nhiều quá trán mau nhăn
_Em giúp anh lần cuối thôi! không có lần sau nữa đâu đó!-Kim Anh che miệng lại cười
_Cảm ơn em! vạn lần cảm ơn em-Tôi nói xong cảm thấy hơi sên sến thì phải
Kim Anh nhìn tôi cười,chắc em lại nghĩ tôi đang diễn hề.Học xong,tôi phóng vội qua nhà Hạnh không quên gọi điện nói với Uyển Văn là tối nay anh bận theo anh ba đi lấy thuốc,đồng thời dặn ông anh ba y vậy,ghé siêu thị mua ít trái cây nữa chứ.Em chỉ cười và nói tôi đi đường cẩn thận.Tôi cảm thấy tội lỗi quá.Ghé nhà Hạnh,em đang nằm coi phim,thấy tôi đến liền quay mặt vô góc tường,sắc mặt đã hồng hào thấy rõ.Tụi bạn của em nhìn tôi tủm tỉm cười,cười cái con cờ.Tôi chỉ tức mấy đứa bạn của em một chút,hình như có sắp xếp trước hay sao ấy mà cả lũ bỏ ra ngoài đi hóng gió.Căn phòng chỉ còn hai đứa
_Người đẹp hết bệnh chưa?
_Hỏi chi vậy?
_Hỏi thăm chơi không được à?
_Sao không chờ tôi chết rồi tới thăm?
_Thôi mà em! anh bận đột xuất chứ có muốn đâu!
_Vậy bệnh thì tôi phải báo trước anh mấy ngày!
_một hai ngày gì đó!-tôi cố chọc em cười
_Không thèm!
_Mình đi đâu đó chơi đi em
_Em mệt,không muốn đi đâu cả.
Tôi lôi em dậy,hôn em một cái thật sâu.Em có cố gắng hất ra nhưng một lúc sau lại em lại để mặc cho tôi muốn làm gì thì làm.Sực nhớ ra chuyện gì đó,em đẩy tôi ra một phát thật mạnh làm cho tôi muốn té ngửa
_Người ta nhìn kỳ chết,mấy con bạn em sắp về rồi
_Vậy thì ra ngoài!-tôi nhìn em cười
_Vậy chờ chút em thay đồ,anh ra ngoài đi
_Tại sao anh phải ra ngoài!-tôi nhìn em với vẻ mặt ngây thơ vô cùng-Để anh coi em có cần gì không anh phụ
_Quỷ! ra ngoài,không em méc chủ nhà!
ời và cất bước ra khỏi phòng trọ.Hôm nay gió lạnh ghê,phải nhắc em mặc áo lạnh vào,không thôi cảm chết.Em bước ra nhìn tôi,em hồng hào hẳn lên chợt tôi thấy chạnh lòng,cái áo em mặc cũ quá,tự dặn mình hôm nào phải dẫn em mua vài bộ đồ mới.Tôi chở em đi ăn cho lại sức.Chắc lâu quá không gặp tôi,trông em vui vẻ lắm,cười nói suốt buổi.Đêm hôm nay đẹp thật và càng đẹp hơn khi Uyển Văn lười nhắn tin hay gọi điện,tự do với Hạnh một tối cũng là điều quá xa xỉ.Chúng tôi cứ thế nắm tay nhau đi suốt ,có khi là ghé vào một quán nho nhỏ nào ấy,ăn một que kem và ngắm dòng người qua lại.Đêm nay có lẽ Hạnh cũng vui,tôi vì thế mà vui lây với em.
Như các bạn cũng biết,tôi với Kim Anh là bạn và còn là bạn cực kỳ thân thiết nữa.Có vẻ như sau vụ Nha Trang thì chúng tôi e dè nhau ra hơn nhưng không phải vì thế mà tôi và em không gặp mặt thường xuyên với đầy đủ các chủ đề được bàn đến.Như hôm nay chẳng hạn
_Anh thích truyện Nguyễn Nhật Ánh không?
_Anh có đọc!
_Truyện của ổng cũng hay ha anh!
_Ừ! Hay
_Nhưng truyện “Mắt biếc” em không thích lắm!
_Vậy chắc cuốn đó dở lắm à?
_Không! cuốn đó hay nhất – em cười – nhưng khúc cuối tự nhiên tác giả lại không chịu yêu Trà Long mà bỏ đi!
_Chứ không lẽ em muốn “người tôi yêu giờ lại là má tôi” à?
Kim Anh cười tít mắt,chúng tôi là thế,gần gũi với nhau đủ tin tưởng để kể về mọi chuyện của riêng mình.Một hôm nọ,khi tôi và Kim Anh đang trong quán chém gió thì xuất hiện một thằng nhìn cũng đẹp trai rủ Kim Anh học nhóm.Không biết tại sao tôi không ưa thằng này nhỉ! Nhìn nó cũng được:dáng cao ráo,da trắng trẻo,mặt mày nhẵn nhụi và cùng một mô típ với tôi:chạy tay ga cầm iphone.Đồng nghiệp chăng?tôi tự hỏi.Nói chung không biết có phải là tôi hơi già trước tuổi không nữa nhưng trông thằng này gai mắt thật.Đàn ông con trai mà da trắng như bạch tạng,đầu tóc nhuộm xanh nhuộm đỏ mái lệch mái xéo như cái mái tôn bị méo mà người ta bỏ trong mấy gánh ve chai vậy ,đã thế còn dài chỗ này,ngắn chỗ nọ,cạo chỗ kia trông chẳng ra hình thù gì! Chưa hết,sao dạo này mấy ku mới lớn khoái cái kiểu áo hồng hồng quá? với tôi ,mặc nó vào chẳng khác treo cái bảng trước ngực :”Em là gay ,cần thông ass”,cứ như tôi này:áo thun có hình đầu lâu,quần jeans bụi bạc màu,nam tính ngời ngời.Nhìn thêm một lượt nữa:Mắt kính Nobita,quần jeans màu trắng(bó sát ôm lấy cái quần chíp nữa !),dầu thơm nồng nặc.Nói chuyện một lúc tôi hát xì mấy lần,nó hỏi sao,đành trả lời là anh bị cúm.Nó xin phép vào trường lấy vở cho Kim Anh mượn.Lúc nó đi ,Kim Anh hỏi tôi
_Anh thấy thằng đó đẹp trai không?
_Như thằng gay
_Em thấy cũng được mà
_Gớm
_Anh trông cay cú thế!
_Có sao nói vậy thôi!
_Hot boy lớp em đó!
_Không phải đâu
_Sao anh biết?
_Chưa biết cách học đòi!
_Là sao?
_Nhìn đôi giày và cách nó xịt nước hoa là biết!
_Anh nói gì em không hiểu?
_Từ từ rồi em hiểu!
Tôi cũng làm biếng giải thích,đang bực mà.Theo những gì tôi biết thì khi người ta xịt nước hoa,chỉ chấm vào cổ tay,dái tai một chút xíu thôi,vì làm thế nó sẽ hòa vào mùi cơ thể tạo một mùi riêng,chỉ thoang thoảng chứ không nồng nặc như ku này,còn nữa,mới gặp một người,để biết người đó như thế nào,người ta thường nhìn vào đôi giày,thằng ku còn không biết cả cách mang giày nữa,đôi giày dơ hầy,cột dây sơ sài và made in china với vỏ bọc là convert(đường may lỗi tùm lum).Theo nhận xét của tôi,ku này học đòi chơi nổi nhưng vẫn chưa đủ trình độ. Nó giống như bạn mặc áo vest mà xỏ quần đùi mang giầy bata vậy,không cái gì ra cái gì! Thằng ku từ trong trường chạy ra
_Chào anh!
_Ờ! chào em
_Anh bữa khai giảng làm MC phải không?
_Ừ! nó đó!
_Anh nói chuyện hay ghê! mà anh cũng đẹp trai quá-Nịnh anh mày hả ku,chắc ku cậu tưởng tôi ngây thơ lắm
_Anh không phải gay em à!-tôi cố tình chơi nó với giọng cười khả ố
_Anh nói sao em không hiểu?
_Tại mấy con ghệ lúc cua anh cũng nói y chang em!
Cả quán cười to làm cậu nhỏ quê một khúc.Nó chẳng biết nói gì,thu nắm tay lại như thể muốn bay vào mà đập tôi vậy.Tôi nhìn nó cười cười,chắc ku cậu đang quê với Kim Anh đây.Đổ dầu vào lưa thôi,kiếm cớ đập nó coi như tập thể dục buổi sáng vậy
_Sao mặt em đỏ lại thế! Mắc cỡ à?
Cu cậu tiếp tục im lặng
_Sao em không nói một lời nào! dù chỉ một lời không đáng chi!
_Tôi không nói chuyện với anh
_Vậy chắc nãy giờ anh nói chuyện với chó!
Cả quán lại cười,phá tan cái không khí trang nghiêm mà cu cậu đang cố tạo ra
_Anh muốn gì?
_Uống cafe,bộ đui sao không thấy
_Anh coi chừng tôi đó!
_Nếu không thì sao?Cắn à?
Cu cậu gần như không bình tĩnh lại được,định nhào vô tôi.Nhưng có lẽ cu cậu cũng kịp nhận ra sự tương quan giữa 2 đứa .Mặt nó vẫn đỏ gay,môi mấp máy như muốn nói cái gì đó
_Kim Anh,vào lớp nói chuyện!
_Nó đi đâu là quyền của nó! Nó bồ em hả Kim Anh-tôi cố tình gài-Nếu có thì cho anh xin lỗi,hai người đi chơi vui vẻ!
_Thôi Thắng vào trước đi! -Kim Anh nhìn nó nói
Thằng ku không biết nói gì ,lủi thủi cụp đuôi ra khỏi quán.Kim Anh nhìn tôi,có vẻ giận
_Anh làm gì kỳ vậy!
_Gây sự đánh lộn!
_Anh cũng quá đáng lắm!
_Tại nó đòi cua anh!
_Nó cua anh hồi nào!
_Nó khen anh đẹp trai!-tôi nói với vẻ mặt vô cùng ngây thơ
Kim Anh vừa ôm bụng vừa cười,tôi cũng vậy.Chắc ở một góc khuất nào đó,cu cậu thấy cảnh này chắc là đang lộn ruột.
Phần 11:
Đã là bạn thì phải giúp đỡ nhau.Tôi cũng thế,Kim Anh đang là bạn thân với tôi thì tôi phải có trách nhiệm bảo vệ Kim Anh khỏi mấy cái thằng như thằng áo hồng này,nhìn sơ qua là biết cái thứ Sở Khanh rồi ! Hát xì! ai vừa nhắc tên tôi thì phải.Và đúng như tôi dự đoán,cu cậu đang tán tỉnh Kim Anh mà không thông qua tôi(anh họ hờ của cô bé)! Bất kính ! Bất kính.Ở mọi lúc mọi nơi,cu cậu luôn tìm cách tiếp cận cô bé,nhắn tin cả ngày,gọi điện cả đêm.Mà cô bé cũng kỳ,mấy thằng này phải đập vào mặt nó hay ít nhất cũng phải chửi như tôi nè: Em không thích chơi gay đâu anh à! chứ sao lại vui vẻ nhắn tin lại.Một ngày đẹp trời,cô bé còn khoe tôi nữa chứ.Không cần nói