12 năm liền là học sinh giỏi, đi thi học sinh giỏi và đậu xếp thứ 2 toàn tỉnh. Nhiều người nghĩ đó là một đứa trẻ tài năng được trời cho cái thiên phú mà ai cũng ao ước muốn: “thông minh”. Nhưng nó nghĩ cũng chẳng cần thứ đó nhiều cho lắm, cái nó ao ước là một cuộc sống vui vẻ với mọi người, bạn bè, gia đình, người và tìm được một việc làm ổn định. Cái khát vọng sống tầm thường đôi khi làm con người ta tự thấy chán ghét cuộc đời này, mang theo nhiều hoài bão và mặc niệm, niềm tin vào con người có lẽ cũng mai một dần theo ngày tháng…
Nhưng còn nó, nó nghĩ như vậy là đủ rồi. Khi nó còn nhỏ, ba nó đã qua đời trong một lần đi chài về trong cơn bão, lúc đó nó chỉ mới là một cậu nhóc học sinh lớp 8 ngây thơ chẳng thiết gì. Nó nghĩ về ba nó nhiều lắm, đôi khi nó khóc rồi nó nghĩ nếu nó là ba, nó sẽ thế nào trước khi chết nhỉ? Có rất nhiều suy nghĩ và bất chợt ập đến, nếu nó là ba…
Nếu là ba, sẽ thế nào khi ba sắp chết nhỉ? Rồi nước mắt trào ra, suy nghĩ lại ập đến, nếu nó là ba…
Nó gào lên rồi khóc thét như một đứa trẻ dại khờ mang nỗi đau người lớn, nó phóng nhanh xuống căn phòng nhỏ dưới tầng hầm rồi cào, cấu, đập mạnh vào vách…
Có lẽ…
Có lẽ lúc sắp chết, ba đã khóc nhiều lắm ba nhỉ?...
Ba khóc khi bỏ lại đứa con thơ ngây bé bỏng của ba…
Ba khóc khi chẳng còn được mẹ con nghịch kéo tai ba khi ba đang nhậu nhẹt với bạn bè…
Ba khóc vì…
Chắc chẳng còn bao giờ ba được thấy đứa con này lớn lên, trưởng thành và hạnh phúc nữa ba nhỉ?... Ba khóc…
Những tràng suy nghĩ thoáng qua và rồi nó cũng kiệt sức, thiếp đi trên sàn lúc nào không biết… Cái hạnh phúc nó chọn đơn giản chỉ là ước mơ tầm mơ tầm thường của một kẻ lạc lối trong bóng tối mà thôi. Sẽ còn rất đau khi cuộc đời này chào đón nó, một lần nữa…
Những ngày đầu vào đại học:
Căn phòng hẹp chỉ khoảng 4m2 bó chặt nó trong cái không khí ngộp ngạt khó thở. Bên trái căn phòng từ ngoài nhìn vào là ô cửa nhỏ sổ nhỏ thoáng đãng nối tầm nhìn với khu quy hoạch sau nhà, vậy nên nó luôn khép kín mặc cho bên trong ngộp ngạt hay nóng thế nào đi nữa. Bước vào căn phòng, điều đầu tiên ấn tượng với nó chỉ là sự ồn ào và sức nóng khủng khiếp bởi hiệu ứng nhà kính trong căn phòng tồi tàn này. Nó đến đây đã gần 2 tuần rồi, và bây giờ thì nó tự mình đi kiếm nơi ở riêng, không muốn nhờ thằng bạn nữa bởi dĩ chỉ là quen biết, không thân nên nhờ vậy đã là quá đủ rồi. Sau khi tốt nghiệp 12, nó vùi đầu trong một lớp ôn thi đại học loại ưu và đậu lên đại học với một số điểm khá là an toàn. Mẹ nó trước nuôi nó đi học đã phải khốn khổ chạy ngược xuôi, giờ thì nó vào đại học nên bà phải làm thêm ca nữa, tức đi bán hàng từ sáng đến chiều, tối về thì đi theo mấy người bạn lao công dọn dẹp, lương một ngày cũng khoảng từ 150 đến 200 nghìn. Với đồng lương ít ỏi của mẹ mình nên nó cũng cố kiếm một công việc làm, lương khoảng từ 500 đến 700 nghìn một tháng là tốt rồi. Đủ tiền trả tiền nhà cộng với tiền ăn hằng ngày chắc cũng đủ sống. Đồng lương eo hẹp, gia đình hoàn cảnh, lại vừa mới vào đại học, nên việc quen biết để nhờ ai đó giúp đỡ là rất khó, huống chi gia đình nó lại chẳng quen ai ở nơi đất lạ quê người này. Tuy tiền lãnh học bổng nhiều, nhưng cũng chỉ dùng để mẹ nó trả nợ nần hàng xóm khi mượn tiền cho nó đi học, bù qua xớt lại cũng chẳng còn gì. Cùng trang lứa với nó, nó cũng thấy buồn lắm, khi nhìn bạn bè của mình được tự do, luôn có những thứ họ thích một cách dễ dàng thì ngược lại với nó, nó chẳng có điều gì đáng để tâm cả. Tất cả mọi thứ nó có chỉ là hi vọng của mẹ, niềm tin của ba, một tuổi thơ bình thường và thêm nhiều nước mắt… ôi khi nó cũng mơ mộng một chút, nó nghĩ về tình yêu, bạn bè, sự ràng buộc giữa những kẻ hở trong xã hội này. Nhưng xa vời quá, với nó thật khó để có thể suy nghĩ thêm nữa, trách nhiệm đè nặng dần lên đôi vai gầy gò của nó, giờ đây cái trách nhiệm ấy đang dần kéo nó vào một cuộc sống, một cuộc sống mà chẳng ai mong đợi bao giờ cả. Cả cuộc đời chỉ sống theo vòng luẩn quẩn trớ trêu nghịch cảnh đầy đau khổ…và điều đó chỉ bắt đầu khi nó… VÀO ĐỜI!
Chap 2: Căn nhà hoang và công việc mới
Đã gần 5 tuần kể từ lúc bước chân đến đây, tiền thì ăn cũng gần hết mà lại chưa đến cuối tháng, nó vẫn chưa tìm được việc làm nào cả. Tháng này mẹ nó ngã bệnh nên nó đã không nhận được khoảng tiền hàng tháng của mẹ, phải đợi lại tháng sau, kiểu này chắc sẽ bị bỏ đói chết mất thôi. Cứ thế nó phải bỏ học 3 ngày để lang thang
đầu đường xó chợ, mong có một cái công việc nào đó nặng nhẹ không quan tâm, chỉ cần có tiền là được. Nhưng ngay cả việc bóc vác vào sáng sớm cũng chẳng ai mướn một thằng còi cỡm như nó làm cả, chẳng có việc gì. Nó sinh ra vốn đã nhỏ con, còi cỡm từ nhỏ. Gia đình thì nghèo, ăn uống chẳng có gì nên cứ vậy mà lớn lên. Năm tốt nghiệp đi thi đại học người ta cứ ngỡ nó mới chỉ là học sinh cấp 2 thôi. Cái thân hình lẹt đẹt ốm yếu lại nhỏ con, chẳng ai cho nó làm bất cứ gì vì cứ sợ nó sẽ làm hỏng hoặc lại là làm không tốt, không thì cũng sẽ nghĩ là dân trộm vặt,… Đủ mọi điều để có thể làm người ta thấy không an tâm chỉ cần qua một cách nhìn. Đúng thật, sao con người vẫn cứ nhìn vẻ bề ngoài mà đánh giá con người chúng ta vậy? Sự thật đôi khi cũng có thể nhìn nhận được người tốt kẻ xấu chỉ qua cách chú ý các đặc điểm trên thân thể họ, giống như kiểu Holme suy luận vậy, chứ không phải chỉ nhìn mặt rồi thấy không thích là cả một tràng suy diễn vớ vẩn trào ra như là: “Chao ôi tên này gớm quá, chắc là dân ăn mày rồi, cho vào lại nổi lòng tham thì chết” hay “Nhìn nó ốm yếu thế này chắc tay chân lều khều lắm, thôi lại làm vỡ đồ đạc mất” rồi lại nói nhẹ nhàng với nó “Thông cảm, thật ra không phải là chú không muốn nhận, nhưng cháu thấy đó, cửa hàng của bác chỉ đủ cho mình bác sinh sống thôi, mướn thêm nhân viên thì gia đình lại thiếu hụt mất một khoảng cuối tháng, mà gia đình thì lại không giàu có gì, thôi xin lỗi cháu đi chỗ khác tìm đi nhé”. Cái kiểu vừa dứt lời lại có con nhỏ nhân viên của lão bước ra mà mình thấy được thì lão nghiêm lại bỏ qua mất nụ cười: “Chỗ buôn bán làm ăn đừng đứng đây phá mày, cút đi”. Nó vẫn hay bị từ chối như vậy đấy, nhưng thật ra nhìn nó cũng có gì gớm ghiếc như lão nói đâu. Nó cao cũng tầm 1m62, nặng 38kg, khuôn mặt tuy có những nét u sầu với đôi gò má hơi nhô cao thường thấy của người ốm thì chẳng còn gì gọi là xấu xí hay gớm ghiếc cả. Cái trán cao phủ thêm làn tóc dài làm nó trông như một lãng tử vậy. Chỉ có thể hiểu người ta nhìn nó mà lại dè môi khinh bỉ chắc chỉ tại bộ quần áo nó mặc. Như mọi người khác khi đi xin việc, nó cũng cố gắng kiếm một bộ quần áo lịch sự nào đó để mặc vào, và rồi bà chủ nhà đã giúp đỡ. Tuy vậy nhưng cái áo chồng bà ta lại to quá cỡ, rộng thùng thình và dài đến cả đùi của nó. Rồi sau đó là cái quần thể dục đã rách dưới chân, tay áo thì không có nút cài, để lòa xòa, quần thì như hip hop rách đủ chỗ hết, thật không làm người khác cười thì cũng nghĩ là đồ dị hợp. Tuy vậy nó vẫn không nản chí.
Trưa hôm ấy, nó ghé vào quán bà Ba để ăn cơm. Quán này cách khu ngoại ô nó ở đến 5km, nhưng vì nằm trong thành phố lại rẻ và ngon, nên nó thường vào ăn ở đây rồi sẵn đi xin việc luôn cho tiện. Tầm đến 2h chiều, chia tay quán bà Ba nó được người ta bảo ở khu con hẻm phía sau khu phố 5 đang cần người, thế là nó đi tiếp cuộc hành trình đến đó. Một con hẻm nhỏ với đầy rẫy rác thải và phế liệu, nó liếc nhìn qua các bao rác thì chủ yếu là… bao cao su và đồ lót phụ nữ, có vài cái còn dính và tanh bẩn mùi máu nồng nặc làm nó cảm thấy hơi khó chịu. Vào sâu trong con hẻm, nhìn qua tay phải là một căn nhà hoang mục nát, kiểu như nhà thờ xưa vì trên cửa còn hiện rõ hình thành giá. Cái không khí ngộp ngạt làm nó khó thở hơn không chỉ vì cái không gian chật hẹp mà còn vì những âm thanh lạ lẫm khiến tim nó đập mạnh. Bắt đầu là những âm thanh cào cấu và tiếng kêu thét của những người phụ nữ, như một cuộc hành hình. Tiếng phát ra lúc đầu chỉ là tiếng cười, cười như điên dại để rồi hét lên khủng khiếp như tiếng rú của loài ma quỷ… Một cảm giác lành lạnh bám quanh nó và làm chân nó như dính chặt vào mặt đất, đầu óc quay cuồng chỉ muốn nhấc chân lên và chạy biến ra khỏi con hẻm này. Nhưng nó chẳng hiểu chân thì nhấc không nổi, vai thì nặng như bị đá đè xuống… Một bàn tay rắn chắc với những sợi gân to rắn rỏi làm nó mất đi sự hãi ban đầu để rồi thay vào đó là một cảm giác bất an lo lắng… Đó là một gã to con với dáng người mập mạp, hắn đeo cái kính đen và một chiếc nhẫn xỏ ngay giữa mũi, cộng thêm làn da sạm trong chiếc áo rộng thùng thình của dân hip-hop. Hắn liếc xéo nó rồi gầm lên hung tợn:
- Mày đến đây xin việc? Rồi ném kính ra, soi vào nó với cái nhìn dò xét
- Dạ… Vâng…! Tiếng đáp trả yếu ớt vọng lại
- Mày biết việc làm ở đây chứ?
- Dạ… Rồi nó nhìn hắn với ánh mắt như hối hận: Thực ra một vài người bạn giới thiệu với con nơi này thôi, họ bảo là tiền lương cũng khá nên con mới đi tìm đến chứ không có dám làm gì đâu ông ạ, nếu nặng thì con cũng làm được, bất kể
việc gì… Chỉ cần… Chỉ cần có tiền lương cho con đủ để mướn nhà đi học là được rồi ạ…
Nó run lên bần bật sau câu trả lời, nó đã nó thật thà để mong sự thương cảm từ hắn, mồ hôi bắt đầu lấm lem quần áo, rồi nhiễu từng giọt từ trán xuống làm mắt cay xòe nhưng nó chẳng dám chùi, chỉ dám nhìn xuống đất rồi chờ đợi trong hơi thở dồn dập…
- Đừng sợ, hắn ta trông vậy thôi chứ cũng tốt lắm, đặc biệt là thằng nhỏ của hắn, to kinh khủng. Tiếng một người đàn bà vọng ra từ sau bức vách cánh cửa nhà thờ hoang đi ra…
Câu nói của bà ta làm nó bất ngờ, chắc đó là một con đĩ dâm dục với cái mặt bôi béc đầy son phấn suốt ngày chỉ biết đàn ông, nhưng không, ngược lại với suy nghĩ của nó. Đó là một người phụ nữ tầm hơn 30, vóc dáng cao sang trong một bộ đồ khá lịch thiệp. Bà ta diện một cái váy ngắn bó sát đùi cùng với đôi vớ tất đen kéo dài đến chân làm bà ta trông thật khêu gợi. Chỉ liếc nhìn qua rồi lại gục đầu xuống đất chắc sẽ không sao, nhưng nó dừng lại và nhìn bà ta thật chăm chú, nhìn cặp đùi to trắng nõn nà với cặp kính đen cận cùng chiếc áo vét đắc tiền làm bà ta như một cô chủ văn phòng lịch thiệp nhưng đầy khêu gợi và dục vọng. Cái nét quyến rũ của cô ta đã làm nó bị mê hoặc, tuy cô ta đã ngoài 30 nhưng vẻ mặn mà của cô ta thì càng khiến lũ đàn ông cuồng dại. Thân hình với bộ ngực căng mộng tràn đầy nhựa sống cộng với cặp mông to tròn và bắp đùi trắng nõn trên đôi guốc cao khêu gợi, chỉ muốn kéo mạnh cái váy đen kia ra để làm cái chuyện hư hỏng đó. Nó không tài nào rời cặp mắt khỏi thân thể cô ta, nó như muốn xé lấy cặp vớ đen kia, kéo mạnh nó ra và nghe được tiếng cô ta kêu lên sợ hãi, để rồi nó sẽ hiếp và làm tình với cô ta… Lần đầu tiên nó lại điên lên như thế, cảm giác sợ hãi bị cơn dục vọng tê dại đi, cặc nó bắt đầu cương cứng… Một học sinh nghèo học giỏi, một đứa con ngoan luôn giúp đỡ mẹ mọi việc nặng khi cha mất, một cậu bé được mọi người yêu mến và mang trong mình những ước mơ hạnh phúc giờ đây đang điên dại vì một ả đàn bà lần đầu tiên gặp mặt… Nó sẽ nhớ mãi cặp kính đen ấy dù có thế nào đi nữa. Và lần đầu tiên ấy đã cho nó một cuộc sống mới, một công việc kiếm tiền dễ dàng và những sắc dục thỏa mãn… Một cuộc sống mới bắt đầu!
Chap 3: Nơi làm việc
Bà ta thèm nhìn vẻ dò xét, còn nó thì chỉ biết lén đưa tay xuống che đỉnh quần của mình. Nhưng khó quá, khi mà cặc nó cứ cương dựng lên và bò đầu khất ra khỏi quần lót của nó. Đầu khất dần lộ ra và chạm vào chiếc quần dài làm nó co người lại vì khó chịu, vì nó vẫn là một cậu trai tơ nên rất nhạy cảm. Ánh nhìn lo sợ làm nó nép người một bên, bà ta nhìn nó cười rồi đến gần bên:
- Chú em muốn xin việc ở đây à?
- Vâng…
- Chú biết ở đây cần gì không mà lại đến đây xin thế?
- Dạ… Con không biết nhưng chỉ cần có tiền thì việc gì con cũng có thể làm…
Cái tiếng con làm bà ta giật nảy mình, với nụ cười méo xệch trên môi bà liếc nhanh nó:
- Ta chỉ mới 35 tuổi thôi, đừng gọi vậy. Có lịch sự thì cũng lịch sự vừa thôi chứ, con gái ghét nhất là bị người ta xem mình già đấy nhóc ạ.
- Dạ… Chị… Chị có thể cho em xin việc được không ạ? Đôi mắt hớn hở vẻ vang nài
- Công việc à? Bây giờ thì cũng đang cần người làm, nhưng phải khỏe mạnh và cao to cơ, nhóc cũng xinh trai đấy, nhưng không biết có làm nổi không.
Bà ta nghiêng người liếc nó vẻ dò xét, nhưng thực sự thì người đàn bà thực sự ma mãnh, bà ta đã để ý đến đũng quần nó cương cứng và một ít chất nhờn chảy ra thấm ướt quần ngoài nó. Vì là đồ vải nên dễ biết hơn là đồ jean, nụ cười đắc chí làm nó ngơ ngác, xong nó giọng nài nỉ:
- Việc gì em cũng có thể hết, chỉ cần có lương thôi chị…
- Được rồi, xem như một ân huệ cho nhóc, theo chị nào baby.
Nó đi sau bà ta lò mò vào sâu trong căn nhà, đi chỉ mới chưa đến 10 mét thì dãy hành lang đã u ám và đen nghịt, chỉ còn xuất hiện tiếng thở nhè nhẹ của nó và tiếng giày cao gót va xuống đất kêu cộp cộp. Nó hồi hộp bước theo từng bước một cách nhanh nhẹn, vào càng sâu thì tiếng thở dần nhân lên nhiều lần, giờ đây hình như không còn là của một mình nó nữa mà có rất nhiều người đang thở cùng nó, có tiếng nhịp nhanh kèm theo tiếng rên ri rỉ, có tiếng chậm và ú ớ kêu nho nhỏ… Tim nó đập mạnh hơn và nghĩ xa thêm một chút… Có phải nó đang vào một nhà chứa?
Một chút tò mò, một chút sợ hãi, một chút lo toang và một chút tính toán… Nếu là một nhà chứa thì nó làm quái gì ở đây chứ? Nó là đàn ông, có phải đàn bà đâu. Với lại nếu mấy cô hay mấy bà nào muốn có trai tơ thì cứ lên mạng hay nhờ số điện thoại của các sinh viên ấy, việc gì phải làm thế này. Nó thực sự dần không hiểu mục đích và lí do nó có mặt tại đây, và cứ thế nó nghĩ ngợi mãi cho đến khi ánh sáng lập lòe cùng tiếng nhạc chói tai làm nó bừng tỉnh.
Trước mặt nó là một không gian hoàn toàn mới, một quán cafê đèn mờ. Những vũ công với chiếc áo ren chỉ đến rốn và chiếc quần lửng ngắn bó vào cặp mông làm nhô lên nét khiêu gợi và thèm khát. Hết đu trên cột họ lại nằm xuống sàn bò liếm tay của những gã nhà giàu cầm tiền rắc lên sân khấu. Tiếng hò hét lấn ắt hẳn tiếng nhạc, xong phần nhảy nhót làm trò là đến phần đấu giá, những trên đầu trâu mặt ngựa thay nhau hò hét những giá tiền cao chót vót để được qua đêm với những cô gái vũ công này, thi nhau ném tiền lên sàn nhảy để người dẫn chương trình lựa chọn. Cảnh tượng đập vào mắt nó làm nó không thể bình tĩnh nữa, như muốn hét lên nhưng chỉ là suy nghĩ, sự yếu đuối và hoàn cảnh nghèo nàn đẩy nó xuống tận sâu địa ngục. Nhưng giờ thì nó cũng như con cún trong lòng chủ vậy, nếu không ngoan sẽ bị bạc đãi, khó khăn lắm mới có được công việc, thôi thì sao cũng được. Nó liếc thấy một người đàn ông râu ria xồm xoàng trong đám đông bỗng nhìn lên chỗ bậc thềm cầu thang nó đang đứng rồi vẫy tay kêu:
- Chị Hương!
Nó giật bắn mình nhưng may mà không phải tên nó.
- 2 anh, lâu rồi không gặp, dạo này anh thế nào.
Gã đàn ông kia giơ cánh tay đầy lông lá vỗ yêu vào mông bà ta:
- Lâu rồi không được cùng chị… Chưa đợi gã nói hết câu bà ta mỉm cư